Chương 10: Ngân Cát

“Ngươi có chuyện gì không?”

“Thư chủ, ta có thể mang một ít cho Ngân Cát được không?”

Ngân Cát, sói con mà nguyên chủ đã bán đi.

Hóa ra hắn đang nhớ sói con.

“Ừm, mang nhiều một chút.”

Sau khi được Thư chủ đồng ý, Ngân Ngân vội cất vài miếng thịt vào người, rồi dùng tay múc nước súp trong nồi.

Đồ Linh nhìn thấy hắn thò tay vào nồi, gân xanh trên trán nàng giật giật: "Ngươi định mang đi kiểu này à? Ngươi còn chưa tới nơi là nước súp đã chảy hết rồi."

"Vậy phải làm sao?" Ngân Ngân ngơ ngác hỏi.

Bình thường Ngân Ngân ít nói, trông như một bức tượng đá vô hồn, nhưng bây giờ lại giống như một con sói ngốc nghếch.

Đồ Linh dùng những chiếc lá to mà Bạch Kỳ đã bứt trước đó, đan lại thành hình cái bát, sau đó múc cho Ngân Ngân một bát súp.

“Cảm ơn Thư chủ!”

Khi hắn sắp chạy đi, Đồ Linh nói: “Ngươi bảo với Triệu Tây rằng ta muốn Ngân Cát quay về, bảo nàng ra điều kiện.”

Ngân Ngân ngẩn ra một lúc, đôi mắt lập tức đỏ hoe, không nói gì mà quỳ xuống, dập đầu một cái thật mạnh.

Đồ Linh sờ cằm nghĩ, nếu sói con Ngân Cát chưa hóa hình thì tốt biết bao, mang về còn có thể vuốt ve mà chơi.

Sau khi Ngân Ngân rời đi, đống thức ăn cũng nhanh chóng bị ăn sạch. Đồ Linh muốn nhanh chóng dọn dẹp hang động gọn gàng. Nàng không muốn phải ngủ qua đêm trong một đống rác.

Trong hang động, đồ đạc bừa bộn đã bị vứt gần hết, chỉ còn lại một cái hang trống trơn. Bên ngoài, mặt trời sắp lặn, ánh sáng trong hang cũng dần tắt. Chẳng bao lâu nữa, trời sẽ tối đen hoàn toàn.

“Thư chủ, tối nay chúng ta ngủ ở đâu?”

“Chúng ta có da hổ không? Hoặc da thú khác?”

Nghe vậy, Bạch Kỳ và Tử Dạ nghĩ rằng Đồ Linh muốn lấy váy da thú của họ, vội vàng che lại, mặc dù thú nhân không cần mặc quần áo nhưng cũng không thể cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà đi lung tung. Thân thể trần trụi của họ chỉ dành cho Thư chủ nhìn thấy, nếu bị giống cái khác nhìn thấy sẽ bị cho là đang quyến rũ nàng.

Nếu váy của họ bị Thư chủ lấy để ngủ, có lẽ họ sẽ bị tất cả các giống đực trong bộ lạc căm ghét.

Nhìn phản ứng của họ, Đồ Linh biết là không có da thú rồi. Xem ra đêm nay chỉ có thể tạm bợ, ngày mai phải ra ngoài săn vài con thú lớn, làm một cái nệm da thú.

Không lâu sau, trời đã tối hẳn. Thời tiết hôm nay không tốt, mây đen che kín mặt trăng, khiến cả hang động và khu rừng chìm vào bóng tối mịt mù. Dù Đồ Linh có khả năng nhìn trong đêm nhưng nàng cũng không thấy rõ mọi thứ.

Mọi người mỗi người tìm một chỗ nằm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi. Bạch Kỳ nằm ngay bên cạnh Đồ Linh.

Trong bóng tối, Đồ Linh đột nhiên nói với Bạch Kỳ: “Ngươi biến thành thỏ cho ta xem nào.”

Bạch Kỳ ngoan ngoãn biến hình. Đồ Linh cảm thấy không khí xung quanh có chút thay đổi, nàng đưa tay dò dẫm và quả nhiên chạm phải một thứ lông xù.

Nàng sờ mãi mà không thấy ranh giới, thỏ này thật lớn.

Đồ Linh đột ngột lật người, đè lên người con thỏ. Giống như nằm trên đệm lò xo, độ đàn hồi cực kỳ tốt, lại còn tự động sưởi ấm.

Trong thế giới thú nhân, việc một giống cái chấp nhận ôm lấy hình dáng thú hoang của giống đực là biểu hiện của sự tin tưởng hoàn toàn.

Bởi vì hình dáng thú hoang của giống đực quá mạnh mẽ, có thể khiến giống cái trí tuệ cao cảm thấy tính mạng bị uy hϊếp.

Mà bây giờ, rõ ràng là Thư chủ đã hoàn toàn tin tưởng hắn, đây là sự khẳng định lớn nhất đối với một giống đực. Bạch Kỳ âm thầm đỏ mặt, may mắn là bộ lông thỏ dày và trời tối đen, không ai có thể phát hiện ra.

Đồ Linh chỉ cảm thấy cái “đệm lò xo” này có hơi nóng quá.