Chương 1: Xuyên Không Dị Thế

Trong hang động dơ bẩn và lộn xộn có một cô gái với đôi tai cáo rũ xuống trên đầu, cơ thể chỉ được quấn quanh bởi một tấm da thú, hai mắt nhắm chặt, không động đậy, ngồi dựa vào vách đá của hang động.

Dưới chân cô là ba người đàn ông trưởng thành và một bé trai trông chỉ khoảng năm, sáu tuổi.

Ngực của bé trai phập phồng dữ dội, đôi tai mèo trên đầu dựng thẳng lên, đuôi mèo phía sau nát tung, giận dữ nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, không rõ sống chết ra sao.

Nhưng bé trai quá nhỏ, khuôn mặt bầu bĩnh của cậu chẳng có chút uy lực nào.

Người đàn ông với đôi tai thỏ trên đầu cũng run rẩy ôm bé trai vào lòng, kinh hoàng hỏi: "Thư chủ, nàng sẽ không sao chứ?"

Người đàn ông bên cạnh từ đầu đến giờ vẫn lạnh lùng nhìn thì nói: "Chết rồi? Chết rồi thì càng tốt!"

Đồ Linh mơ màng tỉnh lại liền nghe thấy câu nói này.

Muốn cô chết?

Căn cứ tận thế cô quản lý tốt như vậy, nhân dân đều rất yêu quý cô, sao lại có người muốn cô chết?

Để xem rõ ai là người muốn cô chết, Đồ Linh khó khăn mở mắt ra, nhìn rõ khuôn mặt của mấy người này, điều bất ngờ là ai cũng rất đẹp.

Người đàn ông vừa nói muốn cô chết có một mái tóc màu tím. Người đứng bên cạnh anh ta lại có tóc màu bạc, ánh nắng chiếu lên đầu anh ta, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo như đao kiếm. Ngay cả lông mi cũng có màu bạc, hơi khép hờ, đổ xuống hai bóng râm dưới mắt.

Bên cạnh còn có một anh chàng tóc trắng, tóc anh ta là một màu trắng tinh khiết, da cũng trắng đến phát sáng, môi đỏ hồng như trái anh đào căng mọng. Chỉ là lúc này, toàn thân anh chàng đều bị phủ đầy bùn đen, tóc tai bết lại vì bùn đất, trông có phần nhếch nhác.

Cả ba người này đều mang vẻ mặt đầy thù hận, nhưng sâu trong đó lại ẩn chứa sự sợ hãi và kinh hoàng.

Nhưng sao họ lại không mặc quần áo, chỉ che phần giữa bằng một miếng da hổ? Cô dường như còn thấy hai người tóc trắng có tai mọc trên đầu.

Mặc dù đã sống trong thời tận thế suốt 10 năm, loài người ít nhiều cũng bị biến dị nhưng cũng chưa đến mức tóc chuyển sang đủ màu sắc và mọc thêm đặc điểm của động vật. Nếu nói tóc đổi màu là nhuộm thì cô còn có thể tự thuyết phục mình, nhưng đặc điểm động vật rõ ràng cho thấy đây là một nơi mà cô chưa từng biết đến.

Vẫn là thế giới tận thế, hay là đã hoàn toàn không còn ở cùng một thế giới nữa? Sau khi nắm quyền trong thế giới tận thế, lúc rảnh rỗi cô thường thích đọc tiểu thuyết. Tình cảnh này của cô chẳng lẽ là xuyên không?

Hình ảnh Đồ Linh từ từ tỉnh lại đã bị ba người đàn ông nhìn thấy, trong lòng họ vừa hối hận lại vừa có chút may mắn.

May là cô chưa chết. Trong thế giới thú nhân, mỗi bộ lạc đều do một giống cái làm thủ lĩnh và tạo thành một trận doanh. Nếu giống cái trong trận doanh đó chết, thì toàn bộ giống đực trong trận doanh cũng phải bị xử tử để đảm bảo sự trung thành tuyệt đối của giống đực đối với giống cái. Do đó, mỗi giống đực khi lựa chọn gia nhập trận doanh đều phải hết sức thận trọng.

Dù họ đều muốn Đồ Linh chết nhưng chưa từng dám ra tay. Không ngờ hôm nay, cậu nhóc kia giận quá mà đẩy Đồ Linh va vào vách đá, máu từ sau đầu chảy ra ồ ạt, lan dọc theo sống lưng xuống đất.

Giống cái trí tuệ vượt trội nhưng cơ thể lại vô cùng yếu ớt, chỉ cần hơi mạnh tay trong lúc giao phối cũng có thể để lại những vết bầm tím. Lần này máu chảy nhiều như vậy, có lẽ là không sống nổi nữa.

Trong lòng cả ba người họ đều dự định đưa cậu nhóc rời khỏi bộ lạc và trở thành thú nhân lang thang, nhưng may thay Đồ Linh chưa chết, họ cũng không phải trở thành thú nhân lang thang.

Đồ Linh nhìn biểu cảm của mấy người trước mặt, trong lòng đã hiểu rõ, ba người đàn ông này quen biết cô và cũng không có ý định gϊếŧ cô, thậm chí còn có phần e dè đối với cô. Cô đưa tay sờ ra sau đầu, phát hiện một mảng ướt đẫm toàn là máu.

Nhưng ánh mắt cô lại bị thu hút bởi bàn tay đầy máu của mình. Đây không phải là tay của cô.

Tay cô từ trước đến nay luôn cầm súng, đầy những vết chai to nhỏ. Còn đôi tay này, dù bẩn, nhưng lại mềm mại và mịn màng. Xem ra thật sự là xuyên không rồi.

Thế giới trước đây của Đồ Linh là một thế giới bị hoành hành bởi virus biến dị. Con người trở thành xác sống, động vật và thực vật cũng không ngừng biến dị. May thay, con người cũng dần tiến hóa, có được dị năng, các chức năng cơ thể ngày càng được tăng cường.