Chương 39: Trùng Hợp (1)

Hơn nữa hai nữ nhân lần trước là người như thế nàng không thể không biết, nàng không muốn trêu chọc vào những phiền toái này.

Vũ Văn Đình hơi kinh ngạc, khẽ cười nói: “Cô nương nói đúng, là do tại hạ lỗ mãng.”

”Nhưng tại hạ giữ cô nương lại dùng cơm, là có việc cần thương lượng.”

Tô Hoà hoài nghi nhìn hắn, “Chúng ta có chuyện gì để thương lượng?”

“Phương pháp làm đậu hũ ma dụ.”

”200 quan là mức giá cuối cùng, ngài xác định muốn mua?”

Tô Hoà nhất thời không đoán được ý nghĩ của vị công tử này, cố ý tăng giá lên.

”Muốn mua, nhưng thổ sản các ngươi đào được trong núi mang đến hôm nay, phải tặng lại cho tại hạ.”

Vũ Văn Đình hơi hơi mỉm cười, giọng nói chắc chắn.

Tròng mắt Tô Hoà khẽ chuyển động, nhanh chóng tính toán số lượng thổ sản đào được mang bán, bình tĩnh nói: “Thổ sản trong núi là do thôn dân đào, không phải của mình ta.”

“Nhưng thôn dân nghe lời ngươi.” Vũ Văn Đình lẳng lặng nhìn nàng.

”Cho dù là huynh đệ ruột tiền tài vẫn phải phân rõ, nhưng mà…..”



”Ma dụ ta có thể làm chủ tặng cho ngươi, thời điểm trả tiền chỉ cần thêm một ít văn tiền lẻ là được. Còn củ mài là mặt hàng khác, công tử phải trả một giá khác để mua.”

Vũ Văn Đình cười như không cười nhìn nàng, “Được.”

Bàn chuyện xong túi tiền lại dày hơn một tầng, tâm tình Tô Hoà tốt lên không ít, không ngượng ngùng xoắn xuýt nữa bắt đầu thoải mái dùng cơm.

Thời gian không có nhiều, bọn họ còn phải đi mua vật tư nữa.

Sau khi ăn xong, Tô Nhị Ngưu bị hai huynh muội để lại trong hậu viện, Âu Dương Hoài thì dẫn hai người đi mua vật tư.

Đám người Tô Hoà hướng đến phía chợ đi đến.

Đích đến đầu tiên là cửa hàng bán trâu, nàng vung tay lên mua liền hai con khoẻ mạnh nhất, gọi là hoàng nhất và hoàng nhị.

Tô Hoà muốn mua vài thứ trong thương thành không gian, vì thế để Tô Đại Ngưu đi mua lương thực giúp thôn dân, bản thân dắt một con trâu đi dạo.

Tìm một địa phương không có người qua lại, nàng loé lên một cái tiến vào không gian, đầu tiên là mua mấy cái lu lớn, bình, đại khảm đao, lưỡi hái, chủy thủ (dao găm), nghĩ một chút lại mua thêm mấy cái chảo sắt to.

May mắn lúc mua trâu nàng có xin một ít cỏ khô từ người bán, bằng không nhiều đồ như vậy dễ lọt vào mắt người xấu.

Khi chuẩn bị rời không gian nàng đột nhiên nhớ đến thứ quan trọng nhất là thuốc điều chế da lông, muối thô cùng với một ít gia vị, hương liệu.

Thuận tiên mua khoai tây và khoai lang, còn phát hiện hệ thống bán cả sữa bột, nàng liền mua một hộp cho hổ con. Xong hết mọi thứ, nàng mới rời khỏi không gian.