Chương 22: Tô Đại Sinh Thương Cảm (1)

Ngữ khi Tô Đại Phú có chút vội vàng, sợ Tô Hoà thật sự bỏ bọn họ lại mặc kệ, bộ dáng khư khư muốn dính theo làm Tô Hoà cạn lời.

Nàng lớn lên có chút nào giống đấng cứu thế đâu! Ngày hôm qua đã nói như vậy, sao những người này vẫn còn muốn đi theo nàng?

”Đi, hôm qua chúng ta còn dư lại rất nhiều thịt, cần xử lý kịp thời nếu không mang đến Đàm Châu sẽ bị hỏng mất.”

Tô Đại Phú thấy thái độ nàng nhẹ nhàng như vậy, biết thịt trên núi không dễ nhặt, khoé miệng động đậy.

”Mới có một ngày, sẽ không bị hỏng nhanh như vậy chứ?”

”Đúng là không hỏng, nhưng không giữ được độ tươi, hơn nữa….”

Tô Hoà ý vị thâm thường cười, “Xuất phát muộn cũng có chỗ tốt.”

”Chỗ tốt gì?” Tô Đại Phú cảm thấy hứng thú.

Tô Hoà cũng không úp mở, thẳng thắn nói: “Muốn đến thành Đàm Châu phải mất một ngày đường, chờ chúng ta đến nơi trời đã tối, không vào thành được.”

“Nhưng nếu chúng ta đi được nửa đường lại dừng chân nghỉ ngơi, ngày mai còn có thể lên núi đi săn đặt bẫy, đào một ít lương thực trong núi, ngày kế tiếp trực tiếp mang vào thành bán, thuận tiện mua sắm vật tư.”

Tô Đại Phú nghe xong rất vui sướиɠ, “Ngươi vẫn nguyện ý mang theo chúng ta lên núi?”



Tô Hoà cười nhạt nói: “Ta không muốn thì các ngươi sẽ không đi theo nữa?”

Tô Đại Phú ngượng ngùng nói: “Tiểu Hoà, ngươi cũng biết, hiện tại chúng ta….. ha ha, chỉ có thể lên núi mới có thể an toàn đến Lĩnh Nam”

”Được, ta biết, dù sao ban đầu cũng là ta đề nghị, cho nên ta sẽ tận lực bảo đảm an toàn cho các ngươi.”

Nói xong, đầu óc thoáng hiện lên khuôn mặt già của lão Lâm thị, quay đầu nhìn về hai huynh đệ Tô Đại Đống.

Lại bổ sung: “Nhưng không bao gồm những người không nghe lời ta, tự ý hành động, hơn nữa tiện nghi của ta cũng không dễ chiếm.”

Tô Đại Phú nhìn theo ánh mắt Tô Hoà, tâm ý tức khắc lĩnh hội, trong lòng có suy nghĩ.

“Ý tiểu Hoà chính là, bọn họ muốn lên núi cùng ngươi, khẳng định tất cả phải nghe lời.”

Tô Hoà thấy ông biết điều như vậy thì rất vừa lòng, mang người đưa đến chỗ ngoặt.

Nhỏ giọng nói thầm: “Tộc trưởng gia gia, nếu ngài tin tưởng ta thì hãy để vài vị thúc bá đi đào Ma Dụ cùng ta, chờ đến thành Đàm Châu có thể bán được rất nhiều bạc.”

”Củ mài hôm qua ngài cũng ăn qua rồi chứ? Đó chính là thứ tốt, tình huống trước mắt khó khăn, củ mài có thể coi như lương thực chính mà ăn, đào được càng nhiều bán ra càng có thêm bạc.”

Tô Đại Phú nghe nàng nói thì sửng sốt, hoàn toàn không nghi ngờ Tô Hoà, dù sao ông ấy cũng không biết thị trường buôn bán Ma Dụ, nhưng nếu nói đến của mài thì ông biết.