Chương 6
Ánh sáng chiếu xuyên người hắn làm rạng lên một vẻ đẹp mờ ảo khó tả,những sợi tóc mai như đang nhảy múa lướt nhẹ qua hàng mi đen dài,đôi mắt dài hẹp quyến rũ mê người híp lại gợi lên ánh cười trong suốt.Hắn là nam nhân thật hả? Ta chảy nước miếng nha.Mỹ nam,đại boss,nếu như ta không nhập phải thân xác em hắn thì không chừng ta đã yêu hắn mất rồi,haha…
-Còn muốn ăn gì nữa không?Ta sai người làm cho muội!
-Ờ…um…um…ấy…đại ca à,ta không phải là heo,bao nhiêu đồ ăn này là đủ rồi!
Hắn đến ngay lúc ta vừa ăn no xong,nếu không thì ta còn lâu mới từ chối lời đề nghị hấp dẫn này,ực…ực….Ta buông đũa xuống,một lần nữa lại nhìn hắn,ánh mắt đó vẫn đang mang ánh cười trìu mến với ta.
-Khụ…đại ca đến tìm ta có việc gì không?
-Ta đến thăm muội! Nhân tiện có một vài việc muốn cho muội biết! Chúng ta ra ngự hoa viên nói chuyện được không?
-Được!
Ta dùng sức lấy tay chống vào mép bàn để đứng lên,vừa đẩy cái ghế ra đột nhiên trước mắt ta trở nên tối sầm,cảm giác choáng váng làm ta đứng không vững nên ngã nhào xuống đất. Trong lúc ta đang thống khổ chuẩn bị đón nhận cảm giác đau đớn thì đột nhiên có một bàn tay to rắn chắc giữ chặt lấy eo ta truyền theo làn nhiệt ấm.Là hắn chạy tới đỡ ta.
-Muội làm sao vậy? Không sao chứ?
Ta thuận thế ngã vào lòng của hắn. Hìhì…không yêu được hắn thì ăn trộm một ít đậu hũ để bồi thường vậy.Oái… chưa gì mà mặt hắn đã đỏ lên tới mang tai rồi. Cái gì đây? Nam nhân ngây thơ hiếm thấy nha.
-Xin lỗi,ta hơi choáng! Đại ca có thể dìu ta ra ngoài được không?
Ta làm bộ giả lả,hắn không có từ chối lời đề nghị của ta tận tình dìu ta đi ra ngoài.Mặt hắn sắp đồng màu với quả cà chua rồi,mà cái thân thể này cũng yếu ớt quá đi,phải tẩm bổ thêm nhiều mới được.Hắn dìu ta đến một cái đình nhỏ,trong đình có đặt sẵn bộ bàn ghế làm bằng đá gì ta không biết nhưng vừa đặt mông ngồi xuống đã truyền một cảm giác mát lạnh dễ chịu.Xung quanh đình trồng đủ loại hoa đẹp rất bắt mắt. Từ đình nhìn ra có thể nhìn thấy cả một vùng thiên nhiên xanh mát. Nơi này quả thật rất tốt cho việc uống trà thi ca nha.
-Đại ca muốn cho ta biết chuyện gì?
-Hôm qua,nhị và tam muội đã bị cấm cung không cho ra ngoài nửa bước,lại còn không được ăn cơm!
-Là phụ thân làm phải không?
-Sao muội biết?
-Là phụ thân nói sẽ lấy lại công bằng cho ta!
-Ra vậy! Sau khi nghe ta nói việc muội bị nhị và tam muội ức hϊếp từ nhỏ,phụ thân rất tức giận nên đã trừng phạt cả hai
-Ưm!
-Muội không có phản ứng gì sao?
-Theo đại ca thì ta nên có phản ứng gì bây giờ?
-Ta nghĩ muội sẽ bảo ta đến xin phụ thân tha thứ cho nhị và tam muội!
-Sao ta lại phải làm như vậy chứ?
-Vì từ bé đến giờ,mỗi lần ta định nói cho phụ thân biết muội bị nhị và tam muội ức hϊếp muội đều năn nỉ,ngăn cản không cho ta nói!
-Vậy á?
-Chẵng lẽ ta nghĩ sai rồi sao?
-Nếu là lúc trước,có lẽ ta sẽ làm như vậy!
-Còn bây giờ?
-Bây giờ thì ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy đâu! Nếu nhân động đến ta thì đừng trách sao ta động lại nhân!
Ánh mắt hẹp của hắn nhìn ta chăm chú mang theo một tia nhạc nhiên.Hừ…ta đâu phải là em gái nhu nhược yếu đuối của hắn. Hắn ngạc nhiên cũng phải thôi.
-Yên nhi,xem ra sau khi bị mất trí nhớ ta thấy muội trở nên rất mạnh mẽ,dường như hoàn toàn biến thành một con người khác!
-Vậy đại ca muốn ta giống lúc trước hay giống bây giờ?
-Ta thích con người muội bây giờ!
-Như vậy là được rồi! Huynh còn chuyện gì muốn nói với ta nữa không?
-Còn một chuyện!
-………?
-Ma Y,Thiên Y!
-Thuộc hạ có mặt!
Ách…ta choáng nha,hắn mới vừa gọi tên là đã có hai bóng dáng một đen một trắng từ đâu bay tới quỳ trước mặt.Đó chính là khinh công trong truyền thuyết? Ta muốn học quá đi.
-Yên nhi,phụ thân sai ta tuyển hộ vệ cho muội,đây là hai hộ vệ giỏi nhất trong số các hộ vệ được ta tuyển trong kinh thành!
-Oa…hộ vệ hả? Là người theo bảo vệ ta phải không?
-Ừ! Các ngươi lại đây!
-Đại nhân có gì dạy bảo?
-Đây là tứ tiểu thư của phủ tể tướng,là chủ nhân của các ngươi sau này! Mọi mệnh lệnh của nàng các ngươi đều phải nghe theo!
-Thuộc hạ tham kiến tứ tiểu thư!
-Òh…haha…gọi là Yên Yên được rồi!
-Nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ chủ nhân của mình thật tốt,không được để ai chạm đến nàng dù chỉ là một sợi tóc,nhất là nhị và tam tiểu thư!Nếu để có việc gì xảy ra,ta khó lòng giữ mạng của các ngươi! Đã nghe rõ chưa?
-Thuộc hạ đã rõ!
-Yên nhi,bây giờ ta phải vào triều,muội cứ an tâm ở đây tịnh dưỡng.Có Ma Y và Thiên Y bảo vệ,không ai dám làm hại muội đâu!
-Ta đã biết!
-Ta đi đây!Không cần tiễn!
Nói rồi hắn chậm rãi rời đi,đến khi không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa ta mới quay đầu lại.Hơ…cà hai tên hộ vệ hắn tuyển cho ta vẫn còn quỳ trên mặt đất.Làm vậy ta sẽ bị tổn thọ nha.
-Cà hai người đều đứng lên đi! Qùy như vậy không mỏi chân à?
-Thuộc hạ đã quen!
Trời ạ! Có ai tự tin đến mức nói câu “quỳ đã quen” như vậy không? Khẳng định chỉ có mấy tên hộ vệ này với mấy tên học sinh bị phạt quỳ mỗi ngày thôi.
-Có nhớ “mọi mệnh lệnh của ta các ngươi đều phải nghe theo” không hả? Các ngươi dám cãi lời ta à?
Cà 2 người liếc nhau một cái,lại quay sang nhìn ta ái ngại rồi mới dám đứng lên.Cảm giác làm boss quả thật không tệ nha.Hai tên hộ vệ này cũng biết nghe lời rồi.Ta lôi ấm trà cùng ba cái chén ra rót cho mỗi người một chén.
-Ngồi xuống! Uống trà đi!
-Chủ nhân,làm như vậy e không được hay cho lắm,thuộc hạ không dám làm càng!
-Rốt cuộc là các ngươi có uống không hả?Ta đâu có bỏ thuốc độc vào trà mà không dám uống!
Ta phải giả vờ giận dữ cả hai mới chịu ngồi vào bàn.Mệt thật!Bọn này học ở đâu ra cái tư tưởng quái dị như thế không biết.
-Các ngươi làm gì mà ngồi như bức tượng vậy?Mau uống trà đi! Để nguội rồi kìa!
-Chủ nhân,xin thất lễ!
-Các ngươi cứ cư xử với ta như bằng hữu! Không cần phải kính cẩn như vậy!
-Chủ nhân,nếu Ngự Phong đại nhân biết được thuộc hạ e sẽ khó sống!
-Các ngươi nghe lệnh của ai? Đại ca ta không có quyền gϊếŧ các ngươi,đừng lo lắng!
-Tạ ơn chủ nhân đã coi trọng!
Các ngươi ngước mặt lên đi! Nói cho ta biết trong hai người ai là Thiên Y ai là Ma Y?
-…
-Làm gì vậy? Sợ ngước mặt lên ta sẽ đấm vào mặt các ngươi à?
Bọn này quả nhiên mang tư tưởng của quái nhân.Nói mãi mới chịu ngước mặt lên nói chuyện với ta. Gặng hỏi một hồi ta mới biết được nam tử y phục màu đen tên Ma Y,là một trong những cao thủ võ lâm hàng đầu.Sở trường là chế thuốc độc.Vì có đeo khăn che mặt nên ta không nhìn rõ nhan sắc của hắn,đến khi ta ra sức tự tay giật khăn che trên mặt hắn mới phát hiện,đây cư nhiên là một mỹ nam.Ma Y có đôi môi rất đẹp,chỉ tiếc bên thái dương của hắn có lưu lại một vết sẹo dài trông rất mất thẩm mĩ.Người còn lại vận y phục trắng tên là Thiên Y,cũng là cao thủ nhưng sở trường của hắn lại ngược với Ma Y-Chế thuốc giải dược.Khuôn mặt Thiên Y có ba dấu chấm đỏ dưới mi mắt phải làm tăng sự sắc sảo cho đôi mắt ướt biết nói của hắn.Cả hai tên này từ trên xuống dưới vô cùng trái ngược nhau.Một người đen,một người trắng.Một người chết thuốc độc,một người chế thuốc giải.Đại ca ta chọn hộ vệ tài thật. Nói chuyện một hồi ta cảm thấy buồn ngủ nên gọi Vân Đình đến đưa ta về phòng.Hai tên hộ vệ thoắt một cái biến đi nhanh như gió.Bây giờ thì không cần lo lắng hai bà chị kia tới tìm ta gây chuyện nữa.Quan trọng bây giờ là lo hồi phục sức khỏe từ cái thân xác yếu ớt gió thổi là bay này.