Chương 16
Tình hình trên bàn ăn hiện tại đang rất hỗn loạn, mỗi người mang theo một tâm trạng riêng. Phụ thân và Thượng Quan Tán Lý có vẻ rất hợp nhau,hoàng thượng và đại ca không có biểu cảm gì,còm lại hai tỷ tỷ và ta đang cùng có tâm trạng “cực kì căm phẫn”. Vì sao? Vì ta bị Thượng Quan Tán Lý khống chế,còn 2 người kia…chỉ có thể là vì hai chữ “ganh tị”. Xong việc cầu hôn,phụ thân ta liền mở yến tiệc,người hiện đại như ta thì có lẽ gọi là tiệc gia đình,mà đã là tiệc gia đình thì tất cả mọi người sẽ cùng có mặt. Vì thế sẽ không ngoại trừ hai nữ nhân kia. Ta có thể chắc chắn một điều là hai người bọn họ đã bị lão công tương lai của ta và hoàng thượng hớp hồn. Nhìn xem,hai cặp mắt hình trái tim không ngừng bắn qua bắn lại giao với ánh mắt của ta lại thành…hình viên đạn. Lạy trời,làm ơn cho bữa đại tiệc này mau chóng kết thúc,như vậy ta sẽ tránh được vô số mối nguy hiểm đang rình rập.
-Nam Yên cô nương,trẫm thấy hình như nàng và vương gia đây có…
-Ai da…hoàng thượng,đừng bàn luận chuyện này nữa,mau ăn đi,thức ăn nguội hết sẽ không ngon!
-Ân! Cô nương cũng nên ăn nhiều một chút,sức khỏe không tốt thì không thể lên đường sang Ngôn quốc được đâu!
-Hoàng thượng chớ lo,nàng rất khỏe,hôm qua nàng còn bức ta…
-Ái…!
-Phong nhi,con sao vậy?
-Có ai giẫm vào chân ta!
-Oái,xin lỗi ca,thật ra có con muỗi cắn vào chân ta,ngứa quá nên ta lỡ…
-Không sao! Muội cẩn thận một chút là được rồi!
Nhìn xem,ta đang làm cái việc quái quỷ gì thế này? Hỗn đãn lão công ngồi bên cạnh khẳng định là đang cười nhạo vào mặt ta. Chỉ tại cái miệng ba hoa của hắn mà ta đạp nhầm vào chân của đại ca,lại còn nhét một đống thức ăn vào chén của hoàng thượng để bịt miệng,tình thế của ta hết sức là thê thảm,tẩu không được mà ở lại cũng không xong. Chỉ còn có nước đầu hàng,xin cầu cứu,ta nhéo một phát vào hông Thượng Quan Tán Lý,ánh mắt ta phát ra chữ “đừng có nói nữa”,hắn cũng rất nhiệt tình đáp lại ta bằng ánh mắt “phải nghe lời ta”.
Thảm,số ta thật thảm. Ta cắn răng chịu đựng tảng đá mang tên “sức ép” đang đè nặng trên đầu,ngoan ngoãn gắp thức ăn theo yêu cầu của hắn
Tiệc tàn.
Hoan hô! Hoàng thượng đã cáo từ để về cung,ca ta cũng đi theo vì còn một số việc ở triều,hai nữ nhân mê trai kia cũng đã trở về biệt viện.
-Yên nhi,mau đưa vương gia về nghỉ ngơi sớm đi!
-Xin đừng gọi ta là vương gia,nghĩa phụ cứ gọi là Lý nhi cho giống Nam Yên!
Ta nhìn hắn,trong đầu thoáng hiện lên bốn chữ “vô cùng giả tạo”.Trước mặt phụ thân ta thì giả vờ hiền lành nho nhã,sau lưng lại xoay ngược 180 độ.
-Phụ thân cũng nên nghỉ ngơi sớm!
-Ta biết rồi,hai con mau trở về đi!
-Nghĩa phụ,xin cáo từ!
-Cáo từ!
Bây giờ chỉ còn lại ta với hắn…đột nhiên hắn nở nụ cười hết sức quỷ dị,hơ…hắn sẽ không ăn thịt ta đó chứ?
-Ngươi…tại sao lại cười như vậy?
-Ngươi sợ? Chẳng phải hôm qua ngươi rất gan dạ đó sao?
-Hôm qua khác,hôm nay khác! Tóm lại là ngươi không được làm gì ta,bằng không ta sẽ chế tạo thuốc vô sinh cho ngươi tiệt giống!
-Thuốc vô sinh? Tiệt giống? Ngươi…!!!
-Đừng quên dược lúc trước ngươi uống cũng là do ta chế!
-Ngươi khá lắm,100 lời xin lỗi,mau về viết đi!
-Ngươi…!!!
Cãi nhau một trận tơi bời, ta và hắn bắt đầu…đuối lý,vậy là cả hai tự động im miệng lại. Đêm đen tịch mịch,đàn dơi cất cánh tạo ra những âm thanh ghê rợn dọa người,hắn lúc này lại trông giống như ma cà rồng,mang sức quyến rũ của đêm đen. Hắn đứng đó,dưới bóng trăng to lớn đang rọi vào mái tóc bạch kim tuyệt mĩ đung đưa theo cành liễu rũ,từng chiếc lá rơi nhẹ rồi sà xuống bay là đà trên tóc hắn. Hắn bước đi,bóng trăng lại theo hắn như không muốn rời…cảm giác lúc này…trông hắn thật cô đơn.
-Ngươi nhìn cái gì vậy?
-Ta nghĩ,ngươi lúc này trông rất giống quỷ sứ!
-………
-Mà quỷ có lẽ rất cô đơn! Trên đời này không có ai muốn tới gần ma quỷ cả!
-Còn ngươi thì sao?
-Ta thì sao?
-Ngươi đang đứng cạnh ma quỷ!
-Như vậy là ma quỷ đã hết cô đơn,vì ta đang ở bên cạnh ngươi,dù gì ta cũng sắp thành lão bà của ngươi rồi!
-Lão bà là gì?
-Là nương tử,là vợ,là phu nhân…của ngươi đó!
-Ngươi…ngươi nói vớ vẩn cái gì vậy?
-Ai bảo ngươi hỏi ta những chuyện vớ vẩn thì ta phải trả lời như vậy chứ sao!
-Hừ…
-Tới rồi,căn phòng này chắc không hợp với thân phận vương gia cao quý của ngươi,nhưng cũng rất tiện nghi,để ta sai người đem một số đồ dùng cần thiết đến cho ngươi! Giờ thì ta về phòng đánh một giấc đây!
-Không tiễn!
-Quên mất,không được tự tiện vào nhà chính của ta,cũng không được giở trò xằng bậy,biết chưa hả?
-Ngươi phải nghe lời ta hay ta phải nghe lời ngươi?
-……ta đi ngủ!
……
Phủ tể tướng,tại một biệt viện khác.
-Y Y,ngươi có nhìn thấy không? Nhị vương gia Ngôn quốc thật là tuấn mĩ động lòng người!
-Ta thích hoàng thượng hơn!
-Là vì ngươi nhìn hoàng thượng trước,còn ta thì lại nhìn chàng trước!
-Ngươi thích hắn?
-Ân,chàng thật là đẹp…màu tóc của chàng quyến rũ ta!
-Ngươi đừng quên hắn đến để cầu hôn ả tiện nhân kia!
-Khốn kiếp thật,tại sao nó lại có diễm phúc đến như vậy! Không những được phụ thân tuyển hộ vệ mà còn được hoàng thượng ban tặng danh hiệu,đã vậy lại còn được một người nam nhân đẹp như tiên đến cầu hôn! Cái gì mà Nam Yên công chúa? Nực cười!
-Tỷ tỷ,ngươi muốn Nhị vương gia đó là của ngươi không?
-Bằng mọi giá ta phải có được chàng!
-Ta có cách!
-Mau nói…
-Bây giờ ngươi đi chuẩn bị hai chén canh yến,một chén bỏ mê dược,chén còn lại bỏ xuân được,ta sẽ đem chén bỏ mê dược cho ả tiện nhân kia uống,đợi khi ả mê man rồi thì ngươi đem chén bỏ xuân dược đến cho chàng uống!
-Tam muội,ngươi thật thông mình! Haha…đến khi gạo đã nấu thành cơm rồi thì nương tử của chàng chính là ta!
-Cũng đã tối rồi,bây giờ chúng ta mau hành động!
…
Đêm,tại biệt viện của Nam Yên
-Bây giờ ta đi đưa chén canh này cho tiện nhân kia uống,nếu ta ra hiệu thành công,ngươi lập tức hành động,đã biết chưa?
-Ta biết rồi,ngươi mau đi đi!
Trời đã tối,chắc là khoảng tám giờ,ta không biết đếm giờ theo cách của người cổ đại,chỉ biết một canh là khoảng hai tiếng. Sau khi tắm rửa chuẩn bị lên giường ngủ thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa…
-Là ai?
-Là ta,tam tỷ đây!
-Đêm đã khuya,ngươi còn đến tìm ta để làm gì?
-Cha dặn ta đem canh tổ yến đến để cho ngươi tẩm bổ,đừng lo,ta không có ý gì đâu!
Người tự nhận mình không có ý xấu chính là người hiện đang có âm mưu xấu. Ta hết sức thận trọng né sang một bên để mở cửa, phòng nàng ta có ý định đâm người. Dù sao ta đã học được không ít võ công,khẳng định có thể chế ngự nàng ta. Cánh cửa từ từ mở rộng,trên tay Nam Ngự Y Y là bát canh tổ yến còn đang nghi ngút khói. Nàng ta đang âm mưu gì? Có thật là chính phụ thân sai nàng ta đem đến cho ta không?
-Yên Nhi,phụ thân lo ngươi không đủ sức khỏe để lên đường về Ngôn quốc nên sai ta hầm canh tổ yến cho ngươi!
-Vậy sao? Xin đa tạ!
Ta giả vờ mất cảnh giác mà nhận lấy chén canh
Có mùi lạ!
Ma Y từng dạy ta cách phân biệt các loại dược được hòa trộn trong thức ăn,trong quần áo,trong đồ vật…theo như suy đoán của ta,Nam Ngự Y Y đã hạ dược vào chén canh. Màu khói bốc lên hơi đυ.c mang hương thơm gắt nhè nhẹ,hít vào lại có cảm giác choáng váng buồn ngủ…
Đây chính là mê dược!
Nữ nhân này vì sao lại hạ mê dược với ta? Định trộm đồ à?
-Ai…đột nhiên ta đau bụng quá,ngươi cứ để đó đi,chờ ta đi nhà xí một chút rồi quay lại uống!
-Ta đợi ngươi!
-Vì sao phải đợi ta?
-Vì…Vì phụ thân căn dặn ta phải đích thân nhìn thấy ngươi uống hết canh mới được rời đi!
-Ồ…vậy ngươi chịu khó chờ ta một chút!
Ta giả vờ ôm bụng chạy vội ra phía sau,dùng nóc nhà xí làm bàn đạp bay thẳng lên nóc nhà chính
-Song Y!
-Thuộc hạ có mặt!
-Thiên Y,ngươi có thuốc giải mê dược không?
-Thuộc hạ không có mang theo,nếu chủ nhân cần gấp,thuộc hạ sẽ đi chế ngay bây giờ!
-Như vậy thì không kịp rồi! Tam tỷ đem đến cho ta chén canh tổ yến có bỏ mê dược,bây giờ phải làm sao?
-Để thuộc hạ xuống đuổi nàng ta ra khỏi đây!
-Không được,ta đang muốn xem nàng ta giở trò gì! Ngươi có cách nào khác không?
-Thuộc hạ có thuốc trung hòa!
-Ma Y,thuốc trung hòa của ngươi là thuốc gì? Không phải độc dược đó chứ?
-Chủ nhân pha chất bột này vào nước rồi uống chung với mê dược sẽ không bị bất tỉnh,thuốc trung hòa có tác dụng cản tính năng của mê dược!
-Như vậy càng tốt! Uống thuốc này trước rồi uống mê dược sau được không?
-Cũng được,nhưng phải uống liên tiếp,thời gian không được cách nhau quá lâu!
-Suỵt,mau nấp xuống,có tiếng chân người!
T và Song Y hạ mình nằm trên nóc nhà im lặng quan sát động tĩnh xung quanh,kia chẳng phải là Nhị tỷ của ta sao?
Nam Ngự Y Y lén lút ra hiệu cho Nam Ngự Phiêu Phiêu bảo nàng ta chờ thêm chút nữa,hai người đó đang âm mưu làm chuyện mờ ám gì trong biệt viện của ta?
-Thiên Y,ngươi theo ta vào trong, phòng có chuyện gì bất trắc. Ma Y ở lại theo dõi xem khi ta giả vờ bất tỉnh hai người đó sẽ làm gì!
-Thuộc hạ đã rõ!
Thời gian càng lúc càng gấp,ta phóng xuống cửa sau của nhà chính rồi đi lấy nước để hòa tan bột thuốc trung hòa. Hừ,xem ra sắp có kịch hay để xem đây.
-Trời nóng quá,để ta uống tí nước cái đã!
-Ngươi uống canh mau lên để ta còn về ngủ!
Ngủ? E là ngươi không ngủ được rồi. Ta uống xong thuốc trung hòa liền cầm lấy bát canh tỏ vẻ ăn một cách ngon miệng rồi bắt đầu giả bộ nhắm mắt từ từ gục xuống bàn. Nam Ngự Y Y cố tình gọi tên ta,sau đó lại dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt, một hồi không thấy động tĩnh liền đóng sập cửa lại. Chờ cho không gian yên lặng trở lại ta liền mở mắt ra hiệu cho Thiên Y tới gần.
-Ngươi ngồi ở đây giả làm ta, phòng khi Nam Ngự Y Y quay lại,trời tối,nàng ta lại tắt hết nến,sẽ không nhìn rõ ngươi đâu!
-Chủ nhân,xin cẩn thận!
-Ta biết rồi!
Giao phó xong công việc cho Thiên Y,ta lại phóng lên nóc nhà chờ đợi.
-Chủ nhân!
-Ma Y,mọi việc sao rồi?
-Sau khi Nam Ngự Y Y ra khỏi phòng chủ nhân liền chạy đến chỗ của Nam Ngự Phiêu Phiêu. Nàng ta còn một chén canh nữa,hiện giờ đang chuẩn bị đem đến phòng của Thượng Quan Tán Lý!
-Cái gì? Tại sao lại còn đem canh đến cho Thượng Quan Tán Lý? Rốt cuộc hai người đó định làm cái trò gì vậy?
-Chủ nhân,nàng ta đang đi tới!
-Mau phóng sang phòng của Thượng Quan Tán Lý!
-Bây giờ chúng ta làm gì?
-Mở cục gạch này lên,ta muốn xem Nam Ngự Phiêu Phiêu định làm gì lão công tương lai của ta!
Nóc của căn phòng kế bên nhà chính làm bằng gạch có kích thước nhỏ nên rất khó phát hiện là có người đang nhìn trộm. Từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ diễn biến bên trong,Nam Ngự Y Y đang đứng canh chừng ở ngoài cửa còn Nam Ngự Phiêu Phiêu đem chén canh đó vào phòng của thượng Quan Tán Lý.
-Khuya rồi cô nương còn đến tìm ta làm gì?
-Là phụ thân sai ta đem canh đến tẩm bổ cho chàng,sợ chàng không đủ sức khỏe để lo chuyện hôn lễ!
-Làm phiền cô nương phải cất công đến đây! Xin cứ để chén canh ở đó,một lát nữa tại hạ sẽ uống!
-Không được,phụ thân dặn ta phải đích thân nhìn thấy chàng uống rồi mới được đi!
Kịch bản cũ rích. Thượng Quan Tán Lý đôi mày cau lại,tâm trạng không hề vui vẻ hay cảm động gì khi uống canh. Sau năm phút,Nam Ngự Phiêu Phiêu vẫn chưa rời đi,trên mặt lại còn nở nụ cười hết sức khoái trá…
-Chủ nhân nhìn kìa,Thượng Quan Tán Lý có vẻ như đang khống chế bản thân mình không được cử động!
-Con bà nó,nàng ta bỏ cái gì vào canh của lão công ta vậy?
-Thuộc hạ không biết,nhưng hình như không phải là độc dược!
-Mau xuống gọi Thiên Y bịt miệng Nam Ngự Y Y đem đi chỗ khác,còn ngươi ở ngoài hỗ trợ cho ta,khi nào ta gọi mới được xông vào,biết chưa hả?
-Thuộc hạ đã biết!
Mọi việc xong xuôi,ta lập tức phóng như bay xuống trườc phòng Thuọng Quan Tán Lý
“Rầm”
-Là ai?
-Là ta!
-Sao lại là ngươi…chẳng phải ngươi đã…
-Ngươi muốn hỏi ta chẳng phải là đã bất tỉnh hả? Muốn hạ mê dược với ta? Chờ kiếp sau đi!
-Ngươi…ta…
-Lão công,ngươi không sao chứ? Ngươi bị nàng ta hạ dược gì vậy?
Ta vội chạy đến trước mặt hắn,Ma Y nói đúng,hắn hình như không có trúng độc.
-Ta…
Đột nhiên hắn lao tới ôm ta với vận tốc tên lửa,má ơi,hắn…hắn cưỡng hôn ta. Cho dù bây giờ ta với hắn sắp thành vợ chồng,nhưng mà…nhưng mà…con bà nó,có ai giải thích dùm ta chuyện gì đang xảy ra không?
-Uy…ngươi làm cái gì vậy?
-Nam Yên,nhị tỷ của ngươi,hạ xuân dược vào canh!
Hắn vẫn ôm chặt lấy ta,đôi môi mềm ghé sát vào tai ta rồi nói bằng giọng như muỗi kêu đủ để mình ta nghe thấy. Nhớ lại bài học…Ma Y thường đỏ mặt khi nhắc tới xuân dược…mụ nội nó,đó chẳng phải là thứ dược gây kí©ɧ ŧìиɧ sao? Nam Ngự Phiêu Phiêu chết tiệt,dám hạ xuân dược lão công của ta.
Ý…như vậy chẳng phải là…nàng ta có ý định XXOO với hắn? Khoan lo lắng vấn đề này,trước tiên phải xử ả nữ nhân kia.
-Ngươi muốn chết hả? Cả lão công của ta mà ngươi cũng dám hạ xuân dược?
-Ta…ta…ta…ta…
-Dám đυ.ng đến trượng phu của ta? Ngươi nhất định là chán sống rồi nhỉ?
-Là do tam muội xúi ta! Ta vô tội!
-Ngươi nghĩ sao nếu ta nói cho phụ thân biết chuyện này?
-Không,Không được,xin ngươi đừng nói!
-Ta đã cảnh cáo các ngươi từ trước,nếu động đến ta,ta sẽ trả lại các ngươi gấp mười lần,các ngươi không những hạ mê dược ta mà còn có ý xấu với trượng phu của ta, nếu đã không nghe, thì đừng trách ta độc ác!
-Ngươi…ngươi định làm gì ta?
-Song Y!
-Thuộc hạ có mặt!
-Bắt Nam Ngự Phiêu Phiêu và Nam Ngự Y Y phải bò ra khỏi biệt viện của ta! Trước khi đi phải bắt uống cho bằng được thuốc xổ cực mạnh.
-A…ngươi dám…ta là tỷ tỷ của ngươi!
-Không có gì mà ta không dám! Song Y,mau thi hành nhiệm vụ đi!
-Tuân lệnh!
-Không được,tiện nhân,ngươi không được đối xử như vậy với ta,buông ra,không…
Phù,giải quyết xong một vấn đề,tuy có hơi ác nhưng làm vậy mới có thể làm cho hai nữ nhân kia tởn tới già.
Nóng?…tại sao cổ của ta lại có cảm giác nóng như có ai đang thổi lửa vậy? Thôi chết,hắn…hắn đang trúng xuân dược,mà ta lại quên hỏi Thiên Y có thuốc giải xuân dược không. Má ơi,làm sao bây giờ?