Chương 35: Hóa giải hiểu lầm

Đêm đó, mọi người sau khi ở quầy hàng ăn tối xong thì phòng của mình. Mộc Bạch cả quá trình ăn đều nhìn về phía Thiên Bình nhưng nàng ta đều làm lơ hoặc né tránh, rồi khi về phòng liền khép cửa lại không nhìn cô một chút nào. Mộc Bạch cũng không hiểu lí do vì sao nàng thay đổi nhưng cũng không tiện bắt chuyện mà về phòng mình.Đến khuya khi mọi người yên giấc, Thiên Bình chợt cảm giác có ai đó chạm vào má mình, nàng vội bật dậy chưa kịp hét đã bị đôi tay thon dài bịt lại, giọng nói quen thuộc vang bên tai:

"Là ta."

Nàng nói nhỏ lại đủ hai người có thể nghe:

"Có chuyện gì sao?"

"Đi theo ta"

Thiên Bình dù đang giận Mộc Bạch nhưng vẫn nghe lời đi theo. Cuối cùng họ đi đến một nơi có quang cảnh khá đẹp.Bên trong thác có một hang động, sương mù trong hang rất lớn nhưng không cản trở tầm nhìn của con đường bên dưới.

Khi Thiên Bình nhìn thấy hang động này, nàng ngay lập tức nhớ ra rằng đây là hang động thạch nhũ với hơn mười hồ nước nóng rải rác sương

Bể suối nước nóng lớn nhất rộng đủ cho bốn người tắm nước, trong cùng có một hang đá nhỏ, có ba hồ nhỏ cho hai người tắm cạnh nhau trong hang.

"Là ở đây, ta có đổ một loại thảo mộc vào trong đó tác dụng làm dịu cơ thể và cắt tủy, có lẽ sẽ khiến nàng rất đau.Nhưng nàng phải ngâm trong đó, đừng lãng phí công ta chuẩn bị"

Giọng nói của Mộc Bạch thật ân cần kiên nhẫn khiến tim nàng cảm ấm áp mà quên đi chuyện không vui lúc sáng:

"Huynh ngâm đi, muội không cần" Nói xong lại thấy Mộc Bạch có chút thất vọng khi nàng không nhận ý tốt của hắn. Thở dài một tiếng, nàng đành đồng ý sẽ ngâm mình một lúc. Mộc Bạch tránh đi để Thiên Bình cởi y phục ngâm mình.

Thiên Bình nhắm mắt thích thú.

Có một số chất ngứa trên da nhẹ nhàng bị rửa trôi, sau đó là cảm giác ngứa ran, một chút khó chịu.

Hơi đau, lúc đầu không dữ dội lắm nhưng thời gian ngâm mình kéo dài càng ngày càng đau, từng đợt đau thấu xương khiến nàng đau đớn.

nhanh chóng tháo dây buộc tóc trên đầu và cắn vào miệng sợ Mộc Bạch nghe thấy.

Cơn đau dữ dội đi từ xương, đến mạch rồi đến da, xương tan nát, gân guốc, da nứt ra, máu trộn lẫn mùi dược liệu toát ra mùi máu tanh nồng.

Xương liền, cơ liền, da liền da, rồi đau không dứt, từ đầu đến cuối phát điên, hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng,nàng cũng ngất đi vì đau, nhưng nàng không hề phát ra tiếng động.

Đến khi tỉnh lại, cơn đau đã qua đi, xương, gân, da đều nguyên vẹn.

Thiên Bình nắm chặt hai tay, lập tức cảm thấy cả người tràn đầy sức lực, cơ xương như dày thêm,

"Hiệu quả thật đáng kể, xem ra huynh ấy không lừa mình"

“ bẩn thật! ”Đột nhiên nàng ngửi thấy mùi hôi trên người, toàn thân đầy bùn.

Nàng vội vàng đứng dậy khỏi hồ, nhảy xuống hồ tẩy trần bên cạnh, tắm rửa nhanh chóng rồi mặc quần áo sạch sẽ. Khi nàng đi đến ngoài động đã thấy Mộc Bạch nằm ngủ tựa lưng ở gốc cây đào đối diện. Nàng sợ người ấy lạnh nên vội đi đếm đó, vừa định cởϊ áσ khoác ngoài ra cho huynh ấy thì người đã tỉnh lại:

"Nàng đã thanh tẩy xương xốt xong rồi?"

"Vâng..."

Mộc Bạch chợt kéo tay nàng thật khéo làm nàng rơi vào ngay lòng người. Mộc Bạch ấn nàng vào lòng ngực, khuôn mặt cúi vào hõm vai đối phương thở dài:

"Cuối cùng cũng được ở riêng với nàng"

Hai tay Thiên Bình bất giác cũng đưa lên vỗ nhẹ lưng Mộc Bạch.

"Thiên Bình...rốt cuộc vì sao lúc sáng không đi chung xe với ta"

Giọng Mộc Bạch xen lẫn chút nũng nịu khó gặp làm tim Thiên Bình đập loạn...Nàng sợ nếu mình nói ra là do ghen tuông sẽ khiến người nghĩ nàng là phụ nữ quá nhỏ nhen...Nhưng trong tình yêu ai lại không ích kỷ chứ? Vì thế náng đã thẳn thắng nói ra:

"Do muội ghen"

"Ghen? Ta với ai lại khiến nàng ghen?" Mộc Bạch không khỏi ngạc nhiên. Cô đẩy Thiên Bình đối diện mình cười nhẹ:

"Không phải là...Thanh Tâm tỷ đấy chứ?"

Thiên Bính bị nói trung liền tức giận quay mặt sang hướng khác. Mộc Bạch có chút dở khóc dở cười mà nựng nhẹ má nàng ấy:

"Nàng đừng nghĩ nhiều, từ khi ta sinh ta tỷ ấy đã ở bên chăm sóc, với ta tỷ ấy ngoài có ơn chăm sóc ra không có ý gì khác"

Thấy mặt Thiên Bình đã dịu đi đôi chút, Mộc Bạch mới thở phào, nghĩ đến nàng ta vì mình ghen tuông không hiểu sao lại thấy rất vừa ý...Cô nâng mặt náng đối diện mình. Ánh mắt cả hai nhìn nhau như chứa hằng hà sa số tình cảm, cô ấn xuống môi nàng một nụ hôn, cái hôn không một tia du͙© vọиɠ mà là sự trân trong, như viên đá trên tay cầm cũng sợ vỡ. Chỉ nhẹ nhàng niết môi đối phương, phát họa hình ảnh ấy váo trong lòng. Dưới ánh trăng ấm áp, hai người như một đôi uyên ương gắn kết cạnh nhau mãi không xa rời.