Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Thế Giới Võ Hiệp Làm Hoàng Đế

Chương 5

« Chương Trước
Trải qua đợt lâm triều ngày hôm nay, Nhan Cảnh Bạch cuối cùng minh bạch một điều, hiện tại Đại Tống triều đình có bao nhiêu hư thối, muốn cải cách phải bắt đầu diệt sâu mọt từ trong thân trở ra.

Hắn sai người mang tới giấy bút, ghé vào bàn hí hoáy viết chữ vẽ tranh, khối thân thể này tuy rằng không có lưu cho hắn bao nhiêu ký ức, nhưng một ít công phu thì vẫn còn đó, tỷ như nói việc đề tự bằng bút lông là do phụ thân khối thân thể này rèn luyện, kiến thức này ghi sâu vào trong thân thể, không luyện cũng có thể làm được.

Việc này cũng tránh cho sự việc linh hồn đã bị hoán đổi mà lộ ra. Cứ nghĩ đến việc Hoàng Đế không biết viết chữ thì….. bó tay như thế nào.

Đầu tiên, muốn chỉnh đốn chính là nội bộ triều chính, chỉ biết vơ vét của cải, có bản lĩnh thì giữ lại trọng dụng, không có thì cho về quê chăn trâu cho lành, nói thực ra, hắn thật không nghĩ mỗi ngày đều phải đối mặt một đám nói nhao nhao phía dưới, thì thầm trò khôi hài, làm cho hắn đau phiếm cả đầu.

Chuyện này nói thì rất đơn giản, nhưng thực hiện lại rất khó khăn nga.

Có hệ thống phân tích, tài năng – phẩm chất của mỗi người đều hiện rõ trong đầu hắn, cho nên không cần vì lưu ai, thanh lý ai mà lo lắng khổ sở trằn trọc hằng bao nhiêu đêm, này coi như hệ thống ưu ái cho hắn một cái năng lực siêu nhiên…..Bàn Tay Vàng, à há , hiện tại trọng yếu nhất là nên thực hiện kế hoạch như thế nào đây.

Trên triều đình đại thần đều là mấy nhóm gom thành “băng đảng” mà đối chọi nhau, hắn muốn thanh lý đống này thì giống như chọc vào tổ ong vò vẽ vậy, không cần tưởng tượng cũng biết, lấy uy tín Triệu Hoàn đế hiện tại, tuyệt không có khả năng trấn áp được nhóm quần thần này. Hơn nữa, hắn cũng không quên, thâm cung bên trong còn ở một vị Thái Thượng Hoàng, đến thời điểm một khi nháo đến trước mặt người đó, nhất định lại thêm một hồi đại phiền toái.

May mà hắn cũng không phải không có ưu thế hehe.

Cán bút mảnh khảnh dưới vài cái danh tự mà điểm qua nhẹ nhàng, nơi này là thế giới võ hiệp, cũng không phải lịch sử chính kịch, dựa vào vài nhân vật kinh thải tuyệt diễm được. Ôn lão đắp nặn tạo thành (tác giả của chính kịch), cũng không phải không có khả năng xoay chuyển Càn Khôn.

Hết thảy mọi thứ, cứ như chòng chọc nhìn hắn làm như nào có thể hoàn thành tốt vai diễn này – một vị anh minh thần võ đế vương — hiện tại chính hắn phải sáng tạo thêm một kịch bản riêng cho bản thân!

Nghĩ đến đây, hắn ánh mắt lộ ra một loại kiêu ngạo – hắn là ảnh đế nha, đối mặt với nghề nghiệp của chính mình tự hào nhất mà vỗ ngực tự cao.

Dẫu ra sao, vấn đề nội bộ tuy rằng phiền toái ra cũng sẽ luôn có hi vọng giải quyết, về vấn đề ngoại bộ, hắn đau đầu nhéo nhéo mi tâm, Tĩnh Khang khó khăn liền xảy ra khoảng một năm sau, lấy thân phận hắn hiện tại là tuyệt không có khả năng làm được gì cả, nhưng hắn cũng không quên, trước kia Triệu Hoàn đế là loại yếu đuối, là tiêu chuẩn ISO 9001 nhu nhược, không nói một khi đánh nhau Tống triều có là đối thủ của Kim nhân hay không, chính là hiện tại xem thái độ Kim nhân, trong mắt trọng dụng người có tâm cũng là một chuyện phiền toái.

Muốn thay đổi hình tượng của Triệu Hoàn trong mắt mọi người, cũng là sự việc trọng yếu, khả năng đổi mới bộ máy chính quyền, đối kháng Kim nhân càng thêm trọng yếu, muốn biết, quốc gia thời cổ đại Hoàng Đế tượng trưng cho tinh thần bất khuất, kiên cường.

Chủ cường tắc quốc cường, chủ nhược tắc quốc nhược. (Vua có mạnh mẽ quốc gia mới cường thịnh, vua mà hèn nhát ắt quốc gia con dân yếu đuối)

Mà thay đổi hình tượng thì cần phải có một cơ hội, một cơ hội đúng đắn duy nhất.

Suy nghĩ suốt cả một buổi chiều, rốt cuộc đem tương lai mơ hồ mà định đoạt tốt, Nhan Cảnh Bạch đứng lên vặn bên này, xoay bên kia thân mình làm động tác kéo dãn cơ, lười biếng duỗi cái eo trắng nõn nuột nà. (ta biết các nàng đang nghĩ gì, nhưng xin nhắc lại đây là văn chủ công 100%, câu này sẽ còn nhắc lại dài dài trong tương lai a há)

Một bên tổng quản Phúc hầu hạ, bên này cung nữ bóp vai, bên kia tiểu thái giám đấm chân, xung quanh là vài oanh oanh yến yến đút trái cây, nhẹ múa hát giải khuây tinh thần.

Nhan Cảnh Bạch lại phỉ báng một chút, hiện tại khối thân thể này quá nhược kê, sau đó lên tiếng hỏi: “Hiện tại giờ nào?”

“Hồi Quan gia, đã là giờ Dậu.”

Nhan Cảnh Bạch kinh ngạc: “Đã trễ thế này?”

“Vâng.” Phúc Toàn Nhi dừng một chút lại nói: “Vừa rồi Trịnh nương nương có ghé đến, đưa tới điểm tâm nàng tự tay làm, quan gia có muốn qua chỗ nàng một chút không?”

Ánh mắt tối đen hơi hơi nheo lại, bất động thanh sắc, liếc mắt nhìn, Nhan Cảnh Bạch nhẹ giọng nói: “Ngươi thu nàng bao nhiêu lộc nha?”

Phúc Toàn Nhi liền trắng bệch một mảnh, hai đầu gối nhất loan, quỳ rạp xuống đất, cả người dính sát đất nói không lưu loát, “Không có, không có…… Lão nô không dám……”

Nhan Cảnh Bạch trầm mặc thật lâu sau, không khí tản mác xung quanh khiến cho kẻ quỳ dưới đất trong lòng run sợ, hắn cũng chả lớn tiếng, cũng không trách phạt nặng nề, mà là không nhẹ không nặng nghiêm nghị thốt lên một câu: “Không được có lần sau!”

Phúc Toàn Nhi hung hăng dập đầu hô dạ vâng, trong mắt tràn đầy kinh sợ.

Nhan Cảnh Bạch tỏ vẻ dường như không có việc gì, sửa sang ống tay áo, nói: “Hồi Phúc Ninh cung đi.”

“Vâng, là……” Phúc Toàn Nhi không dám chậm trễ, nhanh chóng đi xuống phân phó. Lúc hồi Phúc Ninh cung, hai mắt lộ vẻ kinh hãi mà thường thường đảo qua đỉnh Loan Giá cách đó không xa, gió lạnh khẽ thổi tới, gã lúc này mới phát hiện phía sau lưng đã là một mảnh ẩm ướt lạnh lẽo.

Đến cùng vẫn là Thiên Tử uy nghiêm, một khi khởi xướng uy nghiêm, kia khí thế, cũng không phải bất luận kẻ nào đều có thể chống đỡ được.

Quan gia ngày xưa có lẽ thoạt nhìn tính tình mềm mại một ít, lại không phải thích hồ lộng, nói không chừng ngay cả chính mình người gần Đế nhất đều nhìn không ra.

Nghĩ đến đây, gã cúi thấp đầu, lại lau đi mồ hôi lạnh trên thái dương.

Thời điểm trở lại Phúc Ninh cung, thái dương đã lặn xuống núi, chân trời chỉ có một tầng màu da cam hào quang, toàn bộ hoàng cung tựa hồ đắm chìm trong sắc màu ấm áp.

Nhan Cảnh Bạch được Phúc Toàn Nhi đỡ, bước xuống Loan Giá, vừa muốn tiến điện, lại đột nhiên dừng cước bộ. Hắn chuyển phương hướng, nhìn tới kẻ nửa quỳ nghênh đón thánh giá – thủ vệ thị vệ. [(bạn ấy là một hồi nuối tiếc của Tịch) => vậy bợn ấy không phải là tiểu cường thụ của bạn công này à. (Ừm, không phải nàng nhé ^^)]

Tuy rằng thủ vệ thị vệ có hơn mười người, nhưng y cùng các thị vệ khác hoàn toàn bất đồng. Cho dù là quỳ, nhưng lại không mang cảm giác hèn mọn, tư thế kia lại làm cho y toát nên một cỗ vị đạo kiêu ngạo phóng khoáng.

Quỳ lâu thấy có vài sợi tóc bị gió thổi có chút hỗn độn, tùy ý dùng một sợi dây trắng cột lấy, rối tung ở sau người. Có lẽ là chạng vạng, ánh sáng duyên cớ kia hạ trên hắc phác của y ẩn ẩn chiết xạ ra u lục quang mang.

Dáng người mạnh mẽ bị hắc sắc trang phục bao vây lấy, cách vật liệu may mặc mỏng manh như vậy lại có thể thấy rõ bên dưới là những đường cong rắn chắc, tỏa ra một cỗ lực lượng vô tình không thể che dấu.

Thấy Nhan Cảnh Bạch nhìn chằm chằm vào người nọ, Phúc Toàn nhi lập tức biết điều mà nói: “Vị này là thị vệ Lãnh Huyết, là Gia Cát thần hậu tự mình đưa tới.”

Nhan Cảnh Bạch tự nhiên biết thân phận đối phương, trên thực tế hắn sở dĩ đứng ở chỗ này, chính là bởi vì trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở.

“Lãnh Huyết:

Nguyên danh: Lãnh Lăng Khí

Thân phận: Tứ đại danh bộ chi nhất, Tứ đệ tử Gia Cát Chính Ngã

Vũ khí: Một phen vô sao, thanh Vô Danh kiếm mỏng manh.

Tuyệt kỹ: Bốn mươi chín lộ Vô Danh, Kiếm thứ bốn mươi tám lộ đoạn, Kiếm thứ năm mười lộ kiếm pháp — kiếm chưởng tự phát.

Thân phận: Khí nhi, ở trong rừng rậm do lang nuôi lớn, sau được Gia Cát Thần Hầu thu dưỡng dậy võ công.”

Đối với nhân vật trung tín, hắn tự nhiên có hảo kì chi tâm (có hảo cảm từ đáy lòng) .

Phương Ứng Khán, hắn không chân thật tiếp xúc, chỉ cách xa xa nhìn thoáng qua, lại cũng cảm giác được đối phương sâu không lường được; Gia Cát Chính Ngã, mấy ngày nay đến tổng cộng thấy hai mặt, là ưu quốc ưu dân hiền giả; Không biết vị này tứ đại danh bộ chi nhất Lãnh tứ gia lại là người như thế nào.

Nghĩ như vậy, hứng thú của hắn càng thêm nồng hậu, vì thế hắn nói: “Ngẩng đầu lên, cho trẫm xem xem.”

Nghe vậy, người nọ xoát một chút ngẩng đầu lên, Nhan Cảnh Bạch nhất buông mi, cùng một đôi mắt song bích lục đối mặt vừa vặn.

Thật sự là thiếu niên lang! Nhan Cảnh Bạch cảm thấy tán thưởng.

Hàng mi đen nhánh, mũi thẳng, má có vẻ gầy yếu, mi nhãn chi gian đều là cao ngạo cùng quật cường, người này xem bộ dáng, nhiều nhất cũng chỉ 18-19 tuổi, thật sự cùng “Gia” này xưng hô không tương xứng.

“Thương thế của ngươi đã tốt chưa?” Nhan Cảnh Bạch hỏi.

Lãnh Huyết hơi mím môi, lạnh lùng đáp: “Vâng.”

Bên cạnh Phúc Toàn Nhi tựa hồ phi thường bất mãn thái độ không cung kính của tên thị vệ kia đối hoàng đế, mặc dù có chút kinh hoảng khi thấy cặp ánh mắt lục u u kia, nhưng vẫn là kiên trì trách cứ nói: “Không được vô lễ với Quan gia!”

Thiếu niên u lục trong mắt chợt lóe một tia không kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến Thế thúc đưa hắn đến, lúc trước đã không ngừng dặn dò, gặp chuyện gì vẫn nên nhẫn nại xuống, nên sắc mặt càng phát ra lạnh lẽo .

Thấy y đơn giản trầm mặc cái gì cũng đều không nói, Phúc Toàn Nhi càng thêm không vui, gã tuy là thái giám, nhưng là theo tại hoàng đế bên người hầu hạ đã lâu, thân phận địa vị tự nhiên bất đồng, ngay cả Gia Cát Thần Hầu cũng không dám như vậy nhìn gã, hiện tại lại bị một tên mao đầu tiểu tử đối đãi như vậy, làm sao có thể để vào trong mắt.

Gã vuốt vuốt ống tay áo, đang muốn làm lớn một hồi, ngay sau đó liền bị Nhan Cảnh Bạch quát bảo ngưng lại.

Thái dương mồ hôi lạnh nháy mắt toát ra, gã như thế nào quên hôm nay quan gia luôn thích phát ra uy thế nha!

Rụt rụt cổ, gã thật cẩn thận thối lui đến bên Nhan Cảnh Bạch, ngay cả mở miệng thị uy Lãnh Huyết một tiếng cũng không dám, đành ủy khuất lui qua một bên đứng.

Tuy rằng về sau muốn trả thù, nhưng xem ra lại không có mạng nhỏ để chọc rồi, trước kia Quan gia dù có thế nào cũng sẽ không gϊếŧ hắn, nhưng hiện tại Quan gia đã thay đổi, hắn thật sự không dám cam đoan sẽ không có chuyện gì bất lợi xảy đến nha!
« Chương Trước