Hoàng Đế lại bị bệnh liền dọa đến mọi người. Thái Thượng Hoàng – Triệu Hiệt trước giờ vẫn không hỏi thế sự nghe tin liền kinh động, dứt bỏ nhuyễn ngọc ôn hương tiến đến thăm.
Bên tai truyền đến tiếng trò chuyện đứt quãng, có Triệu Hiệt lo lắng hỏi, có thái y nơm nớp lo sợ trả lời, trong đó còn kèm theo tiếng khóc nức nở rất nhỏ của Chu Hoàng Hậu.
Nhan Cảnh Bạch đã sớm tỉnh, chỉ là lại đóng chặt ánh mắt không có động, thật vất vả nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn thật sự không muốn mở mắt liền lập tức đối mặt với một đống tình huống lộn xộn kia.
Nửa ngày qua đi, tiếng bước chân liên tiếp dần dần đi xa, bên tai trở nên thanh tĩnh, hắn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, có thể khiến hắn một mình một người im lặng trong chốc lát.
Từ khi đi đến Tống triều biến thành Triệu Hoàn đế đã hai ngày, hai ngày nay, trừ thời gian hắn mê man vẫn đều là cãi nhau, sự tình như vậy không ngừng lặp đi lặp lại, hiện tại rốt cuộc cũng có thời gian khiến hắn hảo hảo ngẫm lại tương lai .
Đầu tiên, là thân phận hiện tại của hắn — Hoàng đế Đại Tống!
Thân phận rất tốt, thực cao thượng thực tôn quý, nhưng danh tự của thân thể này lại là Triệu Hoàn.
Đã là người đến từ hiện đại thì mốc tri thức lịch sử này đều sẽ không quên “Tĩnh Khang khó khăn” này một Tống triều trên lịch sử sỉ nhục nhất, bi thống đại tai nạn!
Triệu Hoàn là vị Hoàng đế Bắc Tống cuối cùng, Kim triều xâm lấn, làm Hoàng Đế lại không quả quyết, hoa mắt ù tai vô năng, tại lúc “Tĩnh Khang chi biến” khi bị Kim nhân bắt đi, Hoàng đế nhận hết mọi khuất nhục.
Tuy rằng biết nơi này không phải trên lịch sử Tống triều, nhưng đại khái phương hướng là sẽ không thay đổi Triệu Hoàn tại vị gần một năm linh hai tháng, hiện tại đã là Tĩnh Khang nguyên niên ba tháng, hệ thống ném hắn vào khoảng thời gian này là đã có vẻ muộn, tình tiết khó chuyển biến. (cận: gần)
Hệ thống lại không cho hắn thành hôn quân vô đạo nha, như vậy giải quyết rất nhiều vấn đề cấp tốc, hiện tại hắn có được thân phận này cũng khiến hắn thập phần phấn khởi, haha, nhưng không nghĩ sẽ trở thành tù nhân dưới tay bọn Kim nhân kia đâu, lại càng không nghĩ kéo dài hơi tàn vài thập niên sau đó bị vó ngựa giẫm giẫm mà chết không nhắm mắt!
Cho nên, hắn hiện tại trước hết cần phải làm là chỉnh đốn triều cương, đối phó Kim triều, triệt để đem cái tương lai sẽ để hắn nhận hết mọi khuất nhục thay Triệu Hoàn bản chính – nhất định đem địch nhân diệt sát toàn bộ!
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng biết, này không phải một chuyện dễ dàng, hiện tại Kim nhân thế lớn, Đại Tống triều đình lại là chướng khí mù mịt, càng trọng yếu hơn là thời gian hệ thống lưu cho hắn đã không còn nhiều.
Như thế nào có thể ở trong thời gian ngắn nhất cứu một tương lai mù mịt?
Đây là một vấn đề phi thường gian nan đó! Aizzzzzzz!
Hắn chỉ là một diễn viên, một diễn viên dị thường vĩ đại, dù hắn biết trước hướng đi của lịch sử cũng không có khả năng lập tức khí phách trắc lậu, ngăn cơn sóng dữ! (trắc lậu: thấp kém hèn mọn)
Đây là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ, từ khi hắn tỉnh lại đến bây giờ vẫn đang tự hỏi cách giải quyết, chi đạo đúng đắn, nhưng thẳng đến giờ hắn đã lành bệnh, vào triều thượng nghị cũng không nghĩ đến sách lược gì vẹn toàn.
Nhan Cảnh Bạch một thân hoàng bào uy nghiêm, đoan đoan chính chính ngồi trên long ỷ, nếu không phải bởi vì lần đầu tiên vào triều, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút thấp thỏm mà kiêng kị, thì giờ hắn đã sớm vứt bỏ hết mớ hình tượng liền đem tay che cái miệng sớm đã ngáp hơn cả chục lần a.
Đám đại thần này thật nhàm chán đến đau trứng nha (beta: anh cũng có trứng để đau cơ????=)))))))) ), Kim nhân đã có dấu hiệu rục rịch, tiếp qua không lâu liền muốn xâm chiếm Nam Hạ, sự tình lớn như vậy không đi thương lượng giải quyết, lại vì đệ tử yêu nhà ngươi đánh nhi tử nhà ta, anh em bà con nhà ta cường ép cưới thê đệ nhà hắn, toàn những sự việc nhàm chán không liên quan như vây mà nhao nhao mấy canh giờ.
Điều này làm cho Nhan Cảnh Bạch vốn bởi vì giấc ngủ không đủ mà tâm tình có chút không tốt lại càng thêm khó chịu .
Không dấu vết nhíu nhíu mày, hắn nhãn châu chuyển động, lại có tiếng vang lên trong đầu.
“Đinh –” Đã lâu hệ thống chưa phát âm thanh nha. Hảo nhớ haha.
“Phương Ứng Khán, danh hiệu: Thần thương huyết kiếm tiểu hầu gia
Thân phận: Thần Thông hầu, Hữu Kiều tập thủ lãnh ẩn.
Tuyệt kỹ: Huyết Hà thần kiếm, Huyết Hà thần chỉ, Ô Nhật thần thương”
Lại là một kịch tình nhân vật a!
Nhan Cảnh Bạch âm thầm trầm tư, có lẽ là ánh mắt hắn đặt ở trên người đối phương quá lâu, người nọ chớp mắt có chút ngẩn ra, nhưng không có một điểm kinh hoảng, mà là nhếch miệng hướng hắn tươi cười, trông như trẻ con khả ái, một bộ dáng thiên chân vô tà.
Nhan Cảnh Bạch thoáng nhướng lông mày, nội tâm khẽ vì đối phương mà cẩn thận chú ý, đây là một kẻ có dã tâm bừng bừng, nếu lơ là cảnh giác sợ sẽ có ngày bị cắn sau lưng a.
Kỹ xảo người nọ biểu diễn thật tốt, nếu không phải hắn sớm liền biết “Phương Ứng Khán” làm người như thế nào, nói không chừng thật đúng là sẽ bị đối phương lừa. Loại người này một khi sử dụng đến trăm phần trăm dưỡng hổ vi hoạn, hiểm họa đầy mình, nhưng nếu biết điều giáo, đối phương sẽ ngoan ngoan trợ lực tốt cho chủ nhân.
Hắn có chút không hạ được quyết tâm, nhưng rất nhanh, hắn lại nhớ đến nguyên bản kết cục của Triệu Hoàn, hiện tại trọng yếu nhất chính là xoay chuyển kết quả đã định của lịch sử, về phần có phải hay không dưỡng hổ vi hoạn, hắn đã cố gắng rất nhiều, sự việc sau này có biến chuyển thì tới đó tính tiếp đi.
Vì thế, hắn yên lặng niệm tên Phương Ứng Khán mà chốt một câu!
Thời điểm hắn thu hồi tầm mắt thì vô tình xẹt qua bách quan đứng ở trước Phó Tông Thư, bỗng nhiên cảm thấy tim đập mạnh, nơi này nếu là thế giới võ hiệp, có lẽ kẻ này cũng không phải người xa lạ, hắn lại nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy người này là khi hệ thống nhắc tới tên hắn mang lại cảm giác rất quen thuộc, tựa hồ có chút ký ức.
Nhan Cảnh Bạch thoáng đổi tư thế ngồi, không dấu vết xê dịch mông bị phát đau, sau đó giả vờ như không có chuyện gì mà ho nhẹ một tiếng, nói: “Phó khanh ở đâu?”
Vẫn sống chết mặc bây, xem mình như người câm điếc, Phó Tông Thư vi ngẩn ra một hồi, sau đó nhanh chóng đứng dậy, “Vi thần có mặt.”
Nhan Cảnh Bạch gõ phù bính trên long ỷ, nói: “Nghe nói Phó khanh có một nữ nhi, ôn nhu hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, có thể nói là tuyệt đại giai nhân?”
Dù cho Phó Tông Thư là cáo già, giờ phút này cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, không hiểu Hoàng Đế chuyển đề tài chuyển như thế nào đột nhiên lại xả đến bách quan mình, rõ ràng vừa phía dưới còn vì đệ nhất hoa lâu nên gả cho Vương Thượng Thư gia nhi tử hay là nên gả cho Chỉ Huy Sứ gia đệ đệ mà tranh luận không ngớt sao?!
Không nói hắn, cơ hồ văn võ đại thần đều bị hoàng đế thình lình hỏi ra một câu khó hiểu như lọt vào trong sương mù, không rõ quan gia vì sao nhắc tới Phó tướng quốc nữ nhi, chẳng lẽ là coi trọng nàng?
Sau đó, từng cái nhìn về phía người Nhan Cảnh Bạch đều mang theo một loại ánh mắt bừng tỉnh đại ngộ, tuy nói quan gia cũng không phải háo sắc chi nhân, nhưng vừa vặn là phong nhã hào hoa, cái gọi là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, Phó tướng quốc thiên kim vốn có tài danh, bị quan gia nhìn trúng cũng không phải không có khả năng.
Những người khác nghĩ đến, Phó Tông Thư làm sao không hiểu được như vậy, chỉ là hắn lại không biết quan gia thế nào gặp qua Vãn Tình, kết thân với Hoàng gia là có lợi cho kế hoạch của hắn, nhưng hắn trên cảm tình lại luyến tiếc, hắn qua tuổi bán trăm chỉ có độc nhất nữ nhi là Vãn Tình, hắn còn trông cậy vào có thể chiêu con rể bù trở về, làm cho Phó gia hương khói có thể kéo dài hưng thịnh .
Nội tâm rối rắm chỉ trong nháy mắt, Phó Tông Thư ngoài miệng khiêm tốn nói: “Quan gia quá khen, tiểu nữ tính tử bất hảo, tư chất thô tục, sao có thể xứng được gọi là giai nhân.”
Nhan Cảnh Bạch xua tay nói: “Phó tướng quốc quá khiêm nhượng rồi, tướng phủ thiên kim chi danh ai mà không biết, trẫm tuy ở trong cung không rõ thế sự dân gian nhưng danh tiếng của lệnh nữ không phải chưa nghe qua. Đúng rồi, lệnh thiên kim tục danh là gì?”
Phó Tông Thư khóe miệng liên tục nhếch lên kiêu ngạo, ở trên triều đường không e dè hỏi khuê danh nữ nhi, quan gia ngươi làm như vậy coi được sao?! Tuy rằng nghĩ như vậy , nhưng hắn vẫn là thành thành thật thật đáp: “Tiểu nữ khuê danh Vãn Tình.”
Quả nhiên! Nhan Cảnh Bạch âm thầm thở dài, rồi sau đó cười nói: “Tên rất hay! Nghĩ đến cũng là người như tên! Chính là không biết nàng có ý trung nhân chưa?”
Đến rồi a, văn võ bá quan ánh mắt tỏa sáng ngầm tự hiểu, đều tỏ ra là một bộ dáng xem kịch vui, Gia Cát Chính Ngã yên lặng lắc đầu cảm khái, xem ra Thiết Thủ là muốn thất tình thật rồi.
Phó Tông Thư cúi thấp đầu cười khẽ một tiếng mới đáp: “Chưa.”
Nghe vậy, Nhan Cảnh Bạch ánh mắt cũng sáng, chưa hứa nhân, nói cách khác Cố Tích Triều còn chưa xảy ra ở tướng phủ, kịch tình Nghịch Thủy Hàn còn chưa diễn ra, hắn còn có cơ hội mượn sức lợi dụng chuyển biến tình hình?!
Nhan Cảnh Bạch vui sướиɠ chà chà tay, một bộ vô lại có thừa, sau đó cười vui vẻ ha ha nói: “Ta nghĩ đến việc tướng gia không có nhi tử nối dòng, đoạn tử tuyệt tôn như vậy buổi tối gác tay lên trán suy nghĩ mà lòng đau như cắt nước đầm đìa không buông, thôi thì như thế này, lần khoa cử sắp tới, trạng nguyên gia tướng mạo đoan chính, ý chí ngời ngời trẫm sẽ ban hôn kết ý đồng tâm với lệnh thiên kim, giúp tướng gia không cần lo nghĩ chưa có ai nối dòng duy trì hương khói tổ tiên, khanh có chết sớm cũng nhắm mắt buông tay an lòng nha.” Chỉ cần không phải Cố Tích Triều, chính là cho ngươi chọn tám mươi vị trạng nguyên gì đó đều không thành vấn đề a!
Những lời này nói xong, hắn liền vung lên ống tay áo hô bãi triều, hoàn toàn không cho vị lão lão nào ở phía dưới có cơ hội phản ứng, hắn không muốn ở lại xem người này một câu người kia nửa câu tranh giành luận nghị nha, tẩu vi thượng sách.
Quần thần trầm mặc, như vậy liền xong? Không có đoạn dưới gì nữa sao? Quan gia ngươi xác định không phải đùa giỡn chúng ta chớ?
Vô số đạo đồng tình ánh mắt nhất tề bắn về phía Phó Tông Thư, Phó Tông Thư hô hấp như bị kiềm hãm, nháy mắt phất tay áo rời đi!