Nhan Cảnh Bạch là một vị Thiên Vương nổi tiếng toàn thế giới.
Hắn mười lăm tuổi xuất đạo, mười sáu tuổi dựa vào đóng một bộ phim thần tượng, trở thành diễn viên mới nổi.
Khi đó hắn là thiếu niên phong lưu, tướng mạo tuấn mỹ, cử chỉ như toả ánh hào quang, khóe miệng chốc chốc kéo lên tạo ra một tia cười xấu xa, dụ hoặc, không biết mê đảo bao nhiêu trái tim thanh niên, thiếu nữ.
.
Mười lăm tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi, gần mười năm, hắn vẫn luôn phải đóng những vai thần tượng nhàm chán, rồi sự nghiệp của hắn bắt đầu trượt không phanh, hắn tuy rằng được các fans đặt biệt danh là Quang Minh Vương tử – vị Vương tử tinh thuần toả ánh hào quang tựa mặt trời chói lọi, nhưng nghi ngờ cũng càng ngày càng nhiều, càng lúc càng có nhiều người lại cho rằng hắn thực ra chỉ là một bình hoa di động, một dung mạo tinh xảo lại không hề nội hàm nhân cách.
Hắn phẫn nộ, hắn không cam tâm. Đoạn thời gian đó là thời điểm hắn cảm thấy bản thân thật bất lực, nỗi tuyệt vọng tăng dần trong lòng.
Khi ấy hắn quyết định yên lặng ba năm, không ai biết hắn đi nơi nào, lúc trở lại, là khi được một vị đạo diễn danh tiếng mời – đó là Hướng Tín, trong bộ phim [Tuyệt Sắc Cương Thành], hắn sắm vai đại boss phản diện.
Thực chất mà nói nhân vật đó chỉ là một vai phụ, nhưng lại ngoài ý muốn thành công vang dội, tạo ấn tượng sâu sắc đến khán giả, giày da đen bóng, găng tay thuần trắng, một thân quân trang phẳng phiu, hơn nữa ánh mắt huyết tà kia toả ra một mạt khí chất u buồn, khiến vô số người nhớ kỹ nhân vật mắc bệnh khiết phích nghiêm trọng lại có điểm thần kinh (????vừa khùng vừa ưa sạch sẽ sao)(beta: bingo, khùng cũng phải có phong cách của khùng chứ ahihi ) – Mạc nhị thiếu, do đó cũng nhớ kỹ hắn!
Không phải là do diện mạo tuấn mỹ, mà chân chính bị thuyết phục bởi diễn xuất của hắn. Mạc nhị thiếu là nhân vật không chỉ giúp để lại trong lòng mọi người hình tượng hoàn mỹ, mà do tài diễn xuất nhập tâm, vai phản diện; ngược lại có thể nói là vượt trội hơn cả đồng diễn là nhân vật chính trong bộ cao phong
Từ đó, con đường sự nghiệp của hắn càng ngày càng thuận lợi, thành tựu cũng càng ngày càng cao. Sau mười mấy năm, hắn đã là minh tinh nổi tiếng nhất trên toàn thế giới, xứng danh Ảnh đế.
Hắn khí chất tao nhã cùng nho nhã, tác phong nhanh nhẹn nhưng không thiếu phần thành thục, lúc niên thiếu hắn kiêu ngạo như thế nào, sau lại bị dư luận bào mòn thân thể lẫn tinh thần, bây giờ bất ngờ quay lại, trở thành một nam nhân trầm ổn, nhân phẩm cao quý. Người thích hắn, từ nam cho đến nữ, từ bà cô đến các ông chú, cơ hồ không phân biệt tuổi, bọn họ là thưởng thức kỹ xảo biểu diễn ở hắn, thích phong độ của hắn, kính nể nhân phẩm làm người của hắn, từng có một tuần san phỏng vấn hắn đã ghi lại: “Ảnh đế Nhan Cảnh Bạch là người hoàn mỹ nhất trên đời này.”
Mà hiện tại, cái vị hoàn mỹ nhất này lại xui xẻo gặp tai nạn trên không mà qua đời, hưởng thọ bốn mươi mốt tuổi.
Cự tinh vẫn lạc, vạn nhân bi thống. (cự tinh: ngôi sao lớn, đại khái có thể hiểu là: ngôi sao lớn chết đi, ngàn người đau lòng )
Các đại báo chí, tuần san, TV, internet đều rầm rộ kéo nhau đăng tin sốt dẻo này, vô số phấn ti tự xuất tiền túi, từ toàn quốc, các nơi đuổi tới, chỉ vì tiễn đưa hắn đoạn đường cuối cùng. Lễ tang long trọng mà bi thống, thời điểm đưa tang dòng người đông đúc, chen lấn mà suýt nữa thì tạo thành lần tắc nghẽn giao thông lớn nhất lịch sử, vô số người không tiếc nước mắt khóc than. (“phấn ti: người tài trợ, nhà đầu tư “ thì phải, ai có giải thích khác góp ý giùm bạn nhé!)
Bầu trời âm u, tiếc rẻ từng tia sáng nhỏ nhất mà không cho lộ diện, Nhan Cảnh Bạch quỳ gối ngồi trên mộ bia của chính mình, nhìn đoàn người chen chúc đến khi bóng dáng người cuối cùng rời đi, sau đó bất đắc dĩ nhẹ buông tiếng thở dài.
Nhân tử như đăng diệt (mệnh người đã khuất như đèn cặn dầu tắt), hắn không biết người khác chết đi sẽ như thế nào, nhưng hắn là do tai nạn trên không mà sau đó biến thành một cái trong suốt phiêu a phiêu, không ai có thể thấy được hắn, hắn cũng không phát hiện bất cứ một tình huống nào tồn tại giống bản thân.
Hơn nữa hắn còn không có thể rời đi thân thể mình quá xa, hơi chút phiêu xa sẽ có một loại lực lượng cường đại vô hình đem hắn kéo về, mấy ngày qua, mỗi thời mỗi khắc nhớ lại bộ dạng từng nhân vật hắn đã diễn, liền tính đó là khuôn mặt của chính hắn, hơn nữa bộ dạng không kém, từng có diễn các chủ họ Đông Phương mị lực vô biên, dung nhan tuấn lệ, nhưng thời thời khắc khắc nhìn, hắn cũng cảm thấy thực phiền chán làm sao!
Càng trọng yếu hơn là, từng khuôn mặt đảo qua, tổng nhắc nhở hắn đã là người chết, vẫn là Thiên Đường không cần, Địa Phủ không thu!
Ngửa mặt lên trời lại thở dài, hắn vòng quanh phần mộ chính mình nhẹ nhàng một vòng lại một vòng, sau đó một lần nữa ngồi trở về chỗ cũ, quan cảnh trống trải tĩnh mịch của mộ viện càng nổi rõ tình trạng cô đơn chiếc bóng của hắn, tiêu điều đến cô tịch. (trống trãi đến cô đơn)
Đúng lúc này “Đinh” một tiếng giòn vang, một giọng điệu băng lãnh, không hề phập phồng trong đầu hắn vang lên: “Trở thành Hoàng đế, hệ thống chính thức mở ra, tiến vào khu vực giảm xóc……”
“3,2,1 tải hoàn tất, hệ thống khởi động, chúc ngài ngoạn vui vẻ. Thân!”
Nhan Cảnh Bạch đột nhiên nghe ở trong đầu vang lên thanh âm, liền cảm thấy cực kỳ khϊếp sợ, nhưng còn chưa chờ hắn hiểu rõ đến cùng thế này là sao, bỗng trước mắt tối đen, cái gì cũng không biết mà ngất.
____
Thời điểm lúc hắn mở to mắt ra nhìn xung quanh, lọt vào trong tầm mắt là một màu vàng chói lọi, sáng long lanh lóng lánh ánh kim tuyến lung linh lập loè thiếu chút nữa làm mù mắt hắn nha.
Khẽ nhíu mày, thân vừa động một chút liền cảm thấy cả người đau nhức, đứng dậy động tác mộ đột nhiên cứng đờ, lúc hắn chết vì tai nạn sau cũng không có bất cứ cảm giác gì, nhưng hiện tại, là sao thế này?
Hung hăng đánh đánh chính mình một chút, kịch liệt đau đớn rõ ràng truyền đến, hắn theo bản năng giơ lên hai tay.
Trắng nõn nhẵn nhụi, khớp ngón tay rõ ràng, này hai tay không hề trong suốt như trước nữa, mà thấy rõ ràng từng thớ thịt tươi tắn, mạch máu hồng hồng ẩn dưới lớp bạch ngọc, nhưng này cũng không phải tay hắn.
Liền ngay lúc hắn còn ở ngơ ngác chưa kịp phục hồi tinh thần, trong đầu lại vang lên tiếng động âm lãnh đều đều mà trước lúc hôn mê đã nghe.
“Thân ái, người chơi ngài hảo! Hoan nghênh ngài đã tham gia vào trò chơi: Kế hoạch cải tạo hoàng đế, ta là hệ thống 001. Cải tạo hoàng đế là một loại trò chơi sắm vai, ở trong này, ngài sẽ sắm vai vị hoàng đế của thế giới đó, hệ thống sẽ căn cứ theo từng hành vi cử chỉ của ngài cùng với các thành tựu mà ngài đã khổ công cống hiến để gia tăng các loại thuộc tính, đương nhiên muốn tăng các thuộc tính thì cần phải làm rõ, nếu ngài gian lận, hoặc có mưu đồ tàn ác, thì dù kết quả ngài tạo ra như thế nào thì cũng bị loại bỏ. Vì luôn đảm bảo cho ngài bảo toàn tính mệnh, thỉnh hãy cố gắng hướng tới anh minh thần võ vạn nhân kính ngưỡng cơ trí khí phách hoạn lộ thênh thang rảo bước tiến lên, mục tiêu sớm ngày trở thành bậc đế vương danh thùy Thiên Thu!”
Nhan Cảnh Bạch nằm ở trên giường, khóe môi nhếch lên cười tà, vốn thệ (aka mất, chết, xuống lỗ, bán muối, ….. ) lúc tráng niên cũng đã đủ xui xẻo, chết đi còn lẻ loi biến thành một cái linh hồn phiêu a phiêu càng là đủ đau lòng, nay còn tàn hơn, mà hiện tại, ai có thể nói cho hắn nay còn tàn hơn là sao thế này?
Vì cái gì hắn đã chết mà còn không được an bình chết cho giống người bình thường?!
Bất quá, hắn cũng không phải người thích tự ngược bản thân, tuy rằng chết đi nhân sinh có vẻ thao đản (ngu ngốc) một ít, nhưng chung quy có thể một lần nữa sống lại, hắn cũng không phải ngu xuẩn mà buông tay, bất quá, cái kia thuộc tính là sao đấy hở?
Vừa mới ngây người nghĩ ngợi lung tung lăng tăng, từng hàng đoan chính chỉnh tề tin tức vô cùng rõ ràng xuất hiện ở trong đầu hắn.
Tính danh: Nhan Cảnh Bạch
Nhân vật sắm vai: Triệu Hoàn
Thân phận: Đại Tống hoàng đế
Tuổi: 24
Thể lực:16 [ trị 1000, đánh giá: Bạch trảm kê]
Đạo đức:0 [tối đa 1000]
Uy vọng:0 [tối đa 1000]
Thô bạo:0 [tối đa 1000]
Sung sướиɠ:0 [tối đa 100]
Mị lực:0 [tối đa 1000]
Trí tuệ:0 [tối đa 1000]
Dũng khí:0 [tối đa 1000]
Nhan Cảnh Bạch yên lặng bụm mặt, hiện một dãy thông tin khiến hắn cả người cảm thấy bệnh bệnh nha.
“Đinh — hệ thống nhắc nhở, vai hoàng đế Triệu Hoàn thiên không cần tối đa, khi đã đạt đến thuộc tính nhất định, liền sau đó sẽ tự động tiến vào vai diễn tiếp theo.”
Nhan Cảnh Bạch nhướn mày: “Còn có vai diễn tiếp theo?”
“Người chơi quyền hạn không đủ, hệ thống cự tuyệt trả lời.”
Nhan Cảnh Bạch trầm mặc một lát, lại tại trong đầu hỏi: “Như vậy, đến cùng phải đạt bao nhiêu thuộc tính?”
“Người chơi quyền hạn không đủ, hệ thống cự tuyệt trả lời.”
Nhan Cảnh Bạch cười nhạo một tiếng, đơn giản cũng không hỏi, hắn nhắm chặt mắt, khi mở ra ánh lên vị đạo kiên định.
Không phải chỉ là sắm vai hoàng đế thôi sao? Cũng không phải là chưa từng diễn qua, nên nhớ rằng hắn được mệnh danh là diễn viên ưu tú nhất mọi thời đại đó a.