Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Thần Côn

Chương 8: Hợp tác

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hơn nữa, có một việc bọn họ không nghĩ ra, căn cứ như Á nói, Văn Liệt rõ ràng có bản lĩnh dùng cái đồ vật đen vong chim kia bắt được rất nhiều loài chim.

Vì cái gì còn muốn đi ăn thú không có xương ?

Mà Văn Liệt nghe xong Cách và Mạch nói, lại càng thêm khẳng định thú không có xương trong miệng bọn họ chính là loài rắn cậu biết.

Đến nỗi vấn đề thú không có xương có kịch độc.

Văn Liệt có chút bất đắc dĩ cười cười, cậu giải thích nói: “Cha mẹ ta nói qua, cũng không phải thú không có xương nào cũng đều là có độc. Có thú không có xương thú không chỉ không có độc, mà chất thịt còn phi thường tươi ngon, đối phi thú nhân rất tốt.”

Cậu xem như đã biết, mọi việc chỉ cần nhắc đên phi thú nhân, cái gì cũng dễ thương lượng.

Đôi mắt màu nâu đôi của Cách bỗng nhiên tỏa sáng, kích động nói: “Ngươi nói chính là sự thật?! Còn có loại thú không có xương không độc? Vậy ngươi ngày hôm qua kia nó……”

Nghĩ đến mấu chốt chỗ, hắn lập tức thay đổi một bộ dáng rất đau lòng.

Mạch cũng cảm xúc mênh mông khó nén thương tiếc.

Văn Liệt nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một đòn chí mạng, “Hơn nữa ta ăn qua, ăn rất ngon.”

Là thật sự ăn rất ngon.

Từ khi còn nhỏ bị rắn dọa lúc sau về sau, cậu mỗi lần thấy rắn đều có chút sợ hãi, vì khắc phục cảm xúc sợ hãi của chính mình, cậu bắt đầu ăn thịt rắn.

Trong thôn có chuyên môn người nuôi để bán thịt rắn, cũng có dưỡng rắn làm thú nuôi.

Bởi vì gia gia thường xuyên yêu cầu dùng đến dược liệu gan rắn linh tinh, cho nên cậu cũng rất tiện nghi mà được ăn thịt rắn.

Sợ hãi liền ăn thịt rắn, nếu còn sợ hãi thì lại ăn một cái nữa.

Chiên rán nấu nướng hầm, sau lại cậu liền phát hiện, thịt rắn ăn còn khá tốt ăn.

Cho nên cậu này tuyệt đối không phải gạt người.

Văn Liệt đây là phi thú nhân, cậu ấy nói ăn rất ngon, không có độc!

Trong lều trại ba con sói đều không có nói chuyện, nhóc sói con đem chính mình chôn trong da thú ở giường run bần bật.

Bất quá lúc này a phụ cùng Cách thúc thúc đều không có tâm tình giáo huấn nhóc.

Mạch với Cách tâm hơi động.

Thú nhân không quen nói dối, Văn Liệt không có lý do gì lừa bọn họ, cho nên bọn họ đối vơi lời nói Văn Liệt không chút nghi ngờ.

Hơn nữa cha mẹ Văn Liệt đều là du thú nhân, du thú nhân thực lực rất cường đại, thích độc lai độc vãng, hàng năm bên ngoài lang bạt, có phát hiện ngoài ý muốn gì là hết sức bình thường.

Nhưng bọn hắn vẫn là có chút chần chờ.

Không rõ đối phương vì cái gì sẽ tìm tới bọn họ.

Rốt cuộc, bọn họ cũng chỉ là hai chỉ thú nhân tàn tật.

Đối mặt với sự thật đó bọn họ không thể không thừa nhận, trong lòng hai người đều có chút thống khổ mà nghĩ.

Mạch cảm xúc nhanh chóng ổn định xuống, bình tĩnh nói: “Liền tính ngươi có thể tìm được huyệt động thú không có xương, chúng ta cũng không thể nhất định có thể săn được nó.

Văn Liệt nhìn biểu tình của hai người, biết công tác thuyết phục của mình đã thành công hơn phân nửa.

Cậu hơi hơi mỉm cười, “Không cần các người phí nhiều sức lực đâu.”

Thẳng đến khi được Văn Liệt chỗ huyệt động đó trợ giúp cậu tựa hồ chỉ là các thú không có xương đang hôn mê, hai thú nhân lúc này đâị khái hiểu rõ đại khái “Ngủ đông” trong miệng Văn Liệt là có ý tứ gì.

Cách có chút không thể tưởng tượng nói: “Khó trách thời điểm vừa đến mùa lạnh, trong bộ lạc liền không có truyền ra sự việc phi thú nhân bị thú không có xương còn nhỏ cắn bị thương, chúng nó…… Mỗi khi đến mùa lạnh liền phải, a, ‘ ngủ đông ’ như vậy sao?”

Mạch đem ánh mắt còn lại hướng về cái người đem chính mình bọc đến kín mít Văn Liệt, đôi mắt hiện lên vài nét trầm tư.

Văn Liệt gật gật đầu, “ Thời điểm ngủ đông cảnh giác tính cùng sức chiến đấu của động vật là thấp nhất,” có hai con sói ở đây, cậu có chút tự tinh mà dùng chân nghiền nghiền cái đuôi của thú không xương không có đầu dưới mặt tuyết, đối phương không hề có cảm giác, vẫn không nhúc nhích.

Xem ra, mùa đông an nhàn làm mãnh thú quên mất bản năng cảnh giác.

Tuy là biết như thế, Cách cùng Mạch tuy rằng không nói gì thêm, lại theo bản năng mà đề phòng.

Tuy tàn tật, nhưng kinh nghiệm hàng năm đi săn nói cho bọn họ, có không ít mãnh thú giỏi về ngụy trang, đem chính mình ngụy trang thành kẻ yếu, cuối cùng nhân lúc kẻ địch chưa chuẩn bị sấn lại, từ con mồi biến thành thợ săn tàn nhẫn.

Qua thời gian rất lâu, thú không có xương vẫn như cũ không hề động tĩnh.

Bọn họ mới hoàn toàn buông bỏ xuống cảnh giác.

Vào trạng thái dã thú có thể thấp nhất việc bị thương, cho nên cho dù có phi thú nhân ở đây, hai thú nhân cũng tận lực bảo trì hình thú, lấy nó làm giảm bớt mức bị thương nhất có thể.

Mạch hé miệng, lộ ra răng nanh, thú nhân cố ý dùng đá lởm chởm chặn tầm mắt của phi thú nhân, một ngụm cắn đứt “Cổ” thú không có xương.

Văn Liệt nói cho bọn họ, đây là thú không có xương bảy tấc cùng nhược điểm chí mạng nhất của chúng nó, mà trong miệng chúng nó, có phần tiết tuyết nọc độc, chỉ cần tránh đi phần đầu, là có thể an toàn không nguy hiểm.

//Bảy tất : "Đánh rắn đánh 7 tấc" là một ngạn ngữ nổi tiếng tại Trung Quốc, trong đó, "7 tấc" chính là vị trí một phần bảy chiều dài rắn được tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn - được coi là điểm yếu chí tử của loài vật này.//

Đây là tin tức có giá trị cỡ nào!

Hai người không tin Văn Liệt sẽ không biết.

Cậu lại thuận miệng nói cho bọn họ, phảng phất như mình nói ra là một chuyện gì đó rất bình thường.

Cách trong lòng vừa cảm kích lại kính nể.

Hắn cùng Mạch đều là thật lâu trước kia bị dã thú cắn bị thương, chuyển đến bên ngoài đã vượt qua bốn cái mùa lạnh.

Bởi vậy đối với Văn Liệt là phi thú nhân ngoại lai, hai người chỉ biết được từ trong miệng của các người trong bộ lạc và những người khác nghị luận.

Nhát gan, lười biếng, miệng độc……

Tóm lại, không một cái nào tốt.

Sau này, phi thú nhân rốt cuộc gan lớn một lần, lại xui xẻo mà xảy ra chuyện, nghe nói hắn thời điểm hắn bị mâu cứu trở về, cả người và sắc mặt đều trắng ngắt.

Tuy rằng tư tế hết sức cố gắng, những vẫn là không có giữ được năng lực sinh dục của đối phương.

Từ đó về sau, bọn họ liền rất ít nghe được tin tức của Văn Liệt, dù là nghe nói, cũng khống có một lời tốt nào.

Chỉ biết sau này hắn dọn ra bên ngoài, những người dĩ vãng bởi vì ái mộ, thú nhân nguyện ý đưa đồ ăn cũng không còn có tới nữa.

Lại lần nữa nhìn thấy hắn, chính là ngày hôm qua, lúc ấy trạng thái Văn Liệt thật sự không được tốt lắm, Cách chợt thấy đến hắn, sửng sốt một chút rồi mới nhận ra, còn tưởng rằng đối phương thật sự không có đồ ăn, mới mạo hiểm ra tìm đồ vật ăn.

Lại không có nghĩ đến, Văn Liệt hắn, cư nhiên có nhiều hiểu biết như vậy.

Cách lòng tràn đầy kính nể, cảm thấy người trong bộ lạc đều mắt mù, cư nhiên cảm thấy phi thú nhân dám một mình ra tìm đồ vật ăn, còn dám dùng chân dẫm thú không có xương này nhát gan……

Hơn nữa Văn Liệt rất hào phóng, nguyện ý nói cho bọn họ nhược điểm của thú không có xương thú, nơi nào miệng độc.

Cách theo chân Văn Liệt đi qua xem, con sói tàn nhẫn nhìn xuống, “Văn Liệt, ta đi xuống! Mạch, người ở phía trên giúp ta giữ chặt thú không có xương.”

Mạch đồng ý, hắn chỉ có một bàn tay, cửa động nhìn qua rất sâu, leo lên lên một bàn tay căn bản không đủ sức để chống đỡ thân thể hắn.

Văn Liệt nghĩ nghĩ, từ trên cây đại thụ lấy một sợi đằng khô đang quấn quanh thân, xả xuống dưới, một đầu kết thành nút hoàn hảo: “Từ từ! Đem cái này dẫn đi, đem thú tròng vào bảy tất vào thú không có xương , cột chúng nó vào chúng ta ở phía trên kéo.”

Cách ngạc nhiên mà nhìn Văn Liệt đem ba sợi dây khô kết thành một vùa dài rồi mới dứt, tiếp nhận một đầu khác, có chút nói lắp nói: “Ta, ta sẽ không dùng cái này.”

Văn Liệt cười, “Đó là nút thòng lọng, có thể co duỗi, ngươi đem nó tròng lên thân thú không có xương thú là được.”

Mạch nhìn tấm tắc so cách này nhiều lần, rất nhanh liền lĩnh ý tứ của Văn Liệt, hắn vươn trân sói phía trước bỏ vào thẳng vào cái tròng đó, lại hơi chút dùng sức một kéo, chỗ lỗ kia thu nhỏ lại, đem chân trước hắn gắt gao trói chặt.

Văn Liệt tiến lên đem chân trước của hắn tháo ra, một lần nữa đem nút thòng lọng ném cho Cách, ý bảo thấy rõ ràng sao?

Cách mở to hai mắt nhìn, nhìn một hồi lâu, đôi mắt mới tỏa sáng, cầm lấy thòng lọng, oạch một tiếng, hưng phấn mà đi xuống.

Chỉ chốc lát sau, truyền đến một tiếng lảnh lót của thú rống, cùng hắn tâm ý tương thông Mạch lập tức cắn chặt dây khô đằng kéo.

Văn Liệt vốn dĩ muốn tiến lên hỗ trợ, lại phát hiện mình đứng mặt con sói đen cao chừng hai mét, cậu lại cảm thấy về điểm này lực của mình quá bé nhỏ không đáng kể.

Sờ sờ cái mũi, cậu đành phải ở lúc thú không có xương thú bị kéo lên, cầm lấy cục đá, hung hăng nện ở chỗ bảy tấc của chúng nó.

Quá trình tuy rằng máu phun tung tóe, tốc độ so sánh cùng răng nanh của các thú nhanah chính là không thể đánh đồng, nhưng ít ra có thể hạ thấp sự nguy hiểm trong quá trình cắn thú không có xương tỉnh lại.

Nhiều thú không có xương như vậy, chẳng sợ mấy con thức tỉnh mấy, đều không phải là hai con sói phế tật tật cùng với người bệnh như bọn họ có thể ứng phó được.

Không sai, nhiều như vậy.

Huyệt động, thời điểm Cách hô lên rốt cuộc dừng lại, trên mặt đất đã có mấy chục con thú không có xương!

Mỗi một con, đều ít nhất là hai mươi kg, cứ như Liệt suy đoán, này vẫn là trạng thái nhỏ của chúng nó.

Mà thú không có xương thành niên, nhẹ thì gần trăm kg, nặng thì, gần như có hai trăm kg.

Ước chừng 43 con, mười mấy con điều còn nhỏ, còn lại đều là thú không có xương thành niên.

Thậm chí bọn họ còn phát hiện có mấy chục con thú không có xương có trứng trứng.

Sở hữu nhiều thú không có xương như vậy, làm cho nới bọn họ đang đứng chật như nêm cối.

Cách với Mạch trên mặt che kín kích động ửng hồng.

Đã bao nhiêu năm, trừ lúc thời điểm bọn họ chưa có mất đi cánh tay cùng đùi, cũng từng có thu hoạch như vậy, bọn họ đã nhớ không nổi, chính mình có bao nhiêu lâu không có thỏa mãn như vậy, hận không thể rống lên tiếng, đem những hậm hực sau khi bị tàn tật phát tiết ra.

Nguyên lai, dù tính thân thể tàn khuyết, bọn họ cũng giống nhau có thể dựa vào chính mình săn đồ ăn.

Giờ khắc này, hai người từ đáy lòng cảm kích Văn Liệt, càng kính trọng sự dũng cảm cùng trí tuệ đó của cậu.

Chưa từng có người, có thể dùng cách vô cùng đơn giản đạt được đồ ăn, liền tính là dũng sĩ dũng mãnh nhất bộ lạc, cũng phải trải qua một phen chiến đấu hăng hái mới có gϊếŧ chết con mồi sau mới có thể lưu lại đồ ăn.

Mà phi thú nhân, càng là tuyệt không có khả năng.

Bọn họ liền nhìn đến những mãnh thú hung tàn như vậy đều sẽ sợ hãi.

Nhưng Văn Liệt lại làm được, hơn nữa làm được rất tốt và lưu loát.

Ánh mắt bọn họ đối đãi Văn Liệt rốt cuộc cũng thay đổi.

Vô luận Văn Liệt thay đổi ra sao và đến từ nơi nào, giờ này khắc này, bọn họ đều tự đáy lòng mà bái phục.

Nhưng là bọn họ không nghĩ tới, chuyện càng thêm làm cho bọn họ kinh hỉ còn ở phía sau.

Lấy năng lực Cách với Mạch, một lần mang đi hai con thú không có xương cũng không thành vấn đề, bởi vì phía trước cũng không dự đoán được sẽ được mùa như vậy, cho nên hai thú nhân đều là tay không mà đến, cũng không có mang cái công cụ gì.

Cho nên Mạch trước đem hai con thú không có xương khiên lên trên vai trở về liều trại một chuyến lều trại, kêu Á lên.

Kêu nhóc ở tại chỗ nhìn con mồi, hắn cùng Cách nhanh chóng đem con mồi mang trở về.

Rốt cuộc Văn Liệt chỉ là phi thú nhân, trên người còn không thoải mái, ở trên nền tuyết lúc lâu sẽ chịu không nổi.

Mạch cõng hai con thú không có xương đi phía trước, theo bản năng liếc mắt nhìn Văn Liệt một cái, không có thấy biểu tình không vui gì ở trên mặt đối phương, mới thả lỏng.

Bọn họ không có ý tứ chiếm tiện nghi của Văn Liệt, lần săn thú này, bọn họ căn bản không có ra lực gì, cho nên liền tính Văn Liệt chỉ cho bọn hắn một con thú không có xương, bọn họ cũng có thể tiếp nhận.

Chỉ là mùa động vào trận thứ hai tuyết lãnh khốc này, cho dù bọn họ không sợ hãi rét lạnh, nhưng nhiều ngày chưa có ăn gì cái gì, thân thể sớm đã thiếu hụt, nếu không nắm chặt thời gian một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên, hắn sợ bọn họ cuối cùng cũng dọn không xong đống thú không có xương đó.

Hắn đi dùng lộ tuyến ít sức lực nhất đi về lều trại khoảng gần nhất.

Sói con Á đi theo a phụ đi vào nơi phủ kín thú không có xương, tức khắc hưng phấn quá mức, xoát xoát xông tới, đối với con thú không xương không có đầu gần nhất một “Ngao ngao ngao” kêu lên, còn cảm thấy không đã ghiền, lại giống như điên lên cắn cái đuôi không cử động của thú không có xương rung đùi đắc ý, cái đuôi nhỏ điên cuồng lắc lư.

Văn Liệt cảm thấy bộ dáng này của nhóc, cùng lực phá hoại kinh người cùa người hunh đệ Husky quả thực rất giống nhau.

Nghĩ lại, đều cùng là một cái tổ tông, tổ tông nó cũng giống như vậy về tình cảm có thể tha thứ.

Chờ sói con nhỏ chơi đủ rồi, mới nhấc mắt một cái lại lẻn đến bên chân Văn Liệt, lấy đầu thân mật mà đỉnh ở cẳng chân Văn Liệt.

Lúc này nhóc rất chú ý khống chế lực của mình, Văn Liệt chỉ cảm thấy cẳng chân vừa ấm vừa ngứa, nhịn không được đem đối phương bế lên, xoa đầu.

-----------------------------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »