Chương 7: Ký ức

Sói con cha mẹ đều ra ngoài liều trại cách Văn Liệt cũng không xa, chỉ cách bốn năm cái lều trại, hơn nữa có sói con chỉ cậu đi đường gần, thời điểm đi từ ngoài đến liều trại của đối đối phương đại khái chỉ dùng mười lăm phút.

Văn Liệt bất động thanh sắc mà quan sát, trước mắt lều trại rất lớn, so với liều mình cái kia lớn ít nhất gấp ba, da thú nhìn qua hoàn chỉnh mà sạch sẽ, dùng gậy gỗ buột đến gắt gao, hình dáng cũng thật rất đẹp, không giống mình, bên ngoài nhìn qua quả thực một đống gì đó không thể nói.

Mà bên trong tuy rằng không bằng bên ngoài, nhìn qua cũng coi như là sạch sẽ, từ cửa liếc mắt qua đi qua một cái, bên cạnh treo một lượng lớn gia thú rất sạch sẽ ,hiển nhiên, cái gia đình này có người am hiểu chế chúng nó.

Giường da thú to rộng da, các loại đồ vật vụn vặt, xương cốt, dao đá, bếp đá, chén đá, ở trong góc là một lượng lớn củi gỗ khô ráo, thậm chí có một ít vật trang trí phẩm như là sò hến, xương ống thú được tước thành xương, lại nhìn bên ngoài một chút, trên mặt đất rơi túi da thú khô quắt, nồi đá trống vắng, xương thú sạch sẽ.

Nhìn qua một vòng, Văn Liệt hiểu biết đại khái đối với cái tình huống gia đình này.

Cứ việc nhìn bề mặt mơ hồ có thể thấy được, nhưng hiện giờ cũng đồng dạng là đang đối mặt tình trạng khó.

Mà vừa vào cửa, tiểu gia hỏa liền từ trong lòng ngực cậu nhảy xuống, từ một góc lấy ra mười mấy củ đồ ăn giống như với hai con sói ngày hôm qua đưa cho mình, củng củng tới trước mặt cậu.

Sau đó lại chạy đến một bên nồi đá, móng vuốt dẫm dẫm lông chim trên mặt đất, ý bảo Văn Liệt xem.

Văn Liệt nhìn, chẳng lẽ sói con còn muốn dùng cái này để đỏi chim ăn?

Này cùng cậu phía trước phỏng đoán không mưu mà hợp.

Cậu vốn dĩ đối sói con mời này cũng không cự tuyệt, cũng là muốn nhìn xem, có hay không khả năng gia trưởng của nó cùng hợp tác, đem xà bưng về.

Nhưng hiện tại xem ra, đối phương hiển nhiên rất có thành ý.

Đang ở lúc cậu nghĩ cách nên nói như thế nào nói đối phương, bên ngoài lều trại truyền tới thanh âm.

“Á!”

Nghe thấy thanh âm, sói con trên mặt đất chạy trốn đi ra ngoài.

Chỉ thấy một thanh niên cao lớn đầu đỏ trên vai khiêng một con dê cao lớn màu trắng, từ bên ngoài lều trại đi đến, đầy mặt tươi cười duỗi tay tiếp được con sói nhỏ.

“Ngao ô!”

“Ha ha, không sai, là cô ca thú!”

Văn Liệt lực chút ý chuyển lên thanh niên phía sau sói đen kia hấp dẫn, “…… Mạch?”

Kia chân trước tàn khuyết, sói đen gầy trơ cả xương, thình lình nhận ra chính là sói đen ngày hôm qua tặng đồ ăn cho mình Mạch.

Mạch có chút mệt mỏi mà đi vào lều trại, cũng không ngoài ý muốn hướng Văn Liệt gật gật đầu, theo sau là ánh mắt không hài lòng nhìn về hướng sói nhỏ trong ngực thanh niên.

Như thế nào Văn Liệt đều thị phi thú nhân, tùy ý tiến vào liều trại thú nhân, sẽ chịu nghị luận không tốt.

Bọn họ chỉ là kêu Á đem đồ vật đưa qua cho Văn Liệt, nhưng không có nói kêu nó đem người mời đến lều trại.

Sói nhỏ lập tức cương một chút, tránh ở trong long ngực thanh niên, chỉ còn có lông xù xù cùng với đuôi nho nhỏ ở bên ngoài run rẩy.

Thanh niên nhìn xem Mạch, gãi gãi đầu cũng không dám phản bác, đành phải hướng Văn Liệt nói sang chuyện khác, nói: “Văn Liệt, cảm ơn ngươi qua đưa cho Á con chim véo von, vốn dĩ chúng ta cho rằng hôm nay cũng săn không đến cái gì, mới làm Á đem củ Kinh Thứ Hoa du lại đều đưa cho ngươi.”

Hắn tựa hồ là cảm thấy ngượng ngùng, rốt cuộc chính là một túi da thú củ Kinh Thứ Hoa, cũng so ra kém có tác dụng chim véo von chữa thương kia.

Nhưng ngay sau đó, hắn đem ca cô thú trên vai dỡ xuống, hưng phấn nói: “Hôm nay vận khí không tồi, cư nhiên săn được một cô ca thú, cô ca thú máu đối với thân thể phi thú rất tốt, ngươi trúng độc của Thực Nhục thú, tuy rằng không thể sinh nhãi con, nhưng là ăn cái này, có thể làm cho ngươi khônh đau nữa.”

!!!???

“Khụ! Khụ! Khụ! Hắt xì!”

Cuối cùng một câu, thành công làm Văn Liệt nước miếng từ trong lỗ mũi chảy ra.

Lúc sau, Văn Liệt từ trong miệng thanh niên tóc đỏ Cách —— đối phương ở trước mình lập tức biến thành một cái què chân sói xám, cậu mới biết được, đây là con sói xám ngày hôm qua! —— “Hồi ức” khắc sấu một chút chuyện cũ của “Chính mình”.

Đơn giản tới nói, chính người không nên thông đồng.

Nguyên thân là du thú nhân, vào mùa động song thân chết bên trong thú triều, cậu bởi vì là phi thú nhân trân quý, bị bộ lạc thu vào, trở thành một thành viên bộ lạc.

Nhưng đại khái là song thân đi quá sớm, nguyên thân lại là cô nhị mười tuổi vừa gia nhập bộ lạc, gặp đại nạn, tính cách quái gở, lại bởi vì người bài trừ người khác bộ lạc khác, một đoạn thơi gian rất dài, đều sống tương đối trong suốt.

Thế cho nên cho đến thời điểm gần ngày hiến tế nơi này phân phối bạn lữ cho phi thú nhân, nguyên thân đã 22 tuổi.

Ở nơi này phi thú nhân phổ biến đều là hai mươi tuổi đã phân phối, chon nên nguyên than đay đã là cái “Gái lỡ thì”.

Hơn nữa sinh dục tốt nhất của phi thú nhân là trên dưới hai mươi tuổi, nguyên thân hiển nhiên là siêu tiêu.

Mà không biết vì sao mà nguyên thân biết, lúc trước không nhọc lòng không nóng nảy, chờ được tin tức, biết hiến tế chính mình bị phân phối cho thú nhân bạn lữ, thế nhưng lặng lẽ làm một cái quyết đính kinh hoàng đó là rời khỏi bộ lạc.

Cậu thừa dịp săn thú, thú nhân không chú ý, trộm đi theo bọn họ chuồn ra khỏi bộ lạc.

Nghe đến đó, Văn Liệt cho rằng nguyên thân là vì không muốn hôn sự nên muốn rời bộ lạc.

Rốt cuộc nghe ý tự bọn họ, nơi này địa vị của hiến tế phi thường cao, hơn nữa bộ lạc quy định, phi thú nhân tới rồi nhất định, cần thiết phải lựa chọn một thú nhân kết làm bạn lữ.

Nguyên thân nếu không nghĩ bị bắt tìm cái thú nhân, chỉ có rời đi cái này bộ lạc.

Nhưng mà cũng không phải như vậy.

Nguyên thân sở dĩ đi theo săn thú đội ngũ đi ra ngoài, là bởi vì cậu ta coi trọng một thú nhân bên trong đó.

Đệ nhất dũng sĩ bộ lạc, Mâu.

Cậu muốn thông đồng với thú nhân kia.

Nhưng là lo lắng “Vị hôn thê” của Mâu, mỹ nhân nổi danh nhất bộ lạc lại có bản lĩnh và bị ghi hận với đông đảo người theo đuổi mỹ nhân kia, cho nên quyết định trước thông đồng với thú nhân, rút củi dưới đáy nồi rồi lại nói.

Nhưng là không nghĩ tới thú nhan đệ nhất dũng sĩ bộ lạc căn bản không để ý tới cậu ta, chính mình còn một cái không cẩn thận, nghe nói là nọc độc Thực Nhục Thú làm bị thương miệng vết thương phân bố ra toàn than, miệng vết thương chữa khỏi, nhưng lúc đó nó xâm nhập ngũ tạng xong làm mình mất đi thứ trân quý nhất của thú nhân là năng lực sinh dực, còn bị bệnh không dứt, vừa bị thương vừa chịu không được nổi nhiệt độ lãnh lẽo.

Cố tình hoạ vô đơn chí, nguyên thân ý đồ muốn “Câu dẫn” đệ nhất dũng sĩ bộ lạc, bị trong bộ lạc người biết, đặc biệt “Vị hôn thê” đệ nhất dũng sĩ, mỹ nhân đến không nói gì thêm, nhưng nhóm người theo đuổi đối phương nổi giận lên, cùng nhau động viên, cuối cùng kêu tộc trưởng cấp nguyên thân trị cái tội cái từ xưa đến nay không thể chịu nổi—— hối.

Cái chuyện này, làm nhi tử của tộc trưởng lại là tư tế học đồ Nại Tang đứng ra đại ý giải thích, lấy thân đút lót.

Các thú nhân không hiểu, nhưng từ Văn Liệt toàn bộ câu dẫn sự kiện tới nay, cũng không gây trở ngại cho bọn họ lý giải.

Chính là ý tứ cùng người thông đồng.

Mấu chốt là còn không có thành công.

Chuyện này, kêu giải trí truyền đi rất nhanh vì người nguyên thủy không có giải trí bằng nhóm nhạc ở như hiện đại.

Nghe thế, Văn Liệt nghi hoặc một chút lâu, cậu cẩn thận quan sát qua, nguyên thân trừ bỏ kiểu tóc bừa bãi, cơ bụng một khối, khuôn mặt nhỏ đen thùi lùi cùng không mặc qυầи ɭóŧ chỉ khoác da thú ngoại, bộ dáng thậm chí là chiều cao đều giống cậu ở hiện đại như đúc

Cậu đối diện mạo chính mình vẫn là có vài phần chính xác nhận định, không xấu, dễ coi, rất nhiều người đều khen.

Kia “Hối” này là phương pháp trừng trị như thế nào?

Hay vẫn là “Vị hôn thê” dũng sĩ kia quá đẹp?

Hơn nữa, hối, là lý giải “Hối” theo cậu hiểu sao?

Nếu là, hối, từ hối này, cái này từ xuất hiện có phải hay không giải thích đúng như lúc trước, thế giới này lúc đầu đã có “Tiền”, thả kinh tế chế độ đang ở hướng chế độ tư hữu qua, thậm chí thiên hướng thành thục.

Có mua bán nô ɭệ xuất hiện sao?

Nguyên thân ở bộ lạc nhìn qua quy mô cũng không nhỏ, lại là không có nô ɭệ, như vậy, nếu không có sức sản xuất mạnh ra Thiên Lang bộ lạc và cũng có rất nhiều to lớn bộ lạc xuất hiện, cái này phỏng đoán hẳn là không thành lập.

Mà đảm đương vật giống nhau và ngang giá “Tiền”, Văn Liệt đầu tiên nghĩ tới muối.

Muối ở chỗ này quá trọng yếu, nó là vật chất quan trọng giữ gìn thể lực cho mọi người, không có muối, lực lượng thú nhân sẽ từ từ hạ thấp, suy giảm lớn.

Mà muối so với thế giới này hiện cũng có mặt vật chất khác, tỷ như da thú, xương thú, dụng cụ đá qua cồng kềnh, mà muối hiển nhiên dễ bề mang theo, áp dụng mặt đó, thích hợp làm thương phẩm trao đổi môi giới lưu thông với các bộ lạc.

Văn Liệt xen mồm hỏi Mạch vấn đề này.

Mạch trả lời quả nhiên nghiệm chứng phỏng đoán của cậu, mỗi năm vào mùa hạ sẽ có hội tập trung các bộ lạc, lấy vật đổi vật là không được, nhưng mà khi hai bên cần, giống nhau đều sẽ dùng muối tới trao đổi muốn đồ vật.

Văn Liệt gật đầu, có lẽ nơi này mọi người cũng không có ý thức thống nhất là “Tiền”, nhưng trong tiềm thức , bọn họ đã ở lấy muối thay vì công cụ, phướng hướng cũng dựa sát về nó.

Đến nỗi chữ viết, chắc chắn sẽ được tư tế sỡ hữu chặt chẽ trong tay, làm thủ đoạn cộng đồng do thần linh thần ban cho, người thường là không có tư cách tiếp xúc.

Văn Liệt cũng không biết hỏi cái gì nữa, đành phải thôi.

Mặc kệ nói như thế nào, tóm lại chuyện này kết quả cuối cùng là, nguyên thân bị phỉ nhổ.

Nuốt một ngụm nước bọt, huống chi các thú nhân trực lai trực vãng mình, mà nhóm người theo đuổi “Vị hôn thê” kia càng là đinh mạc đinh như vậy, thành công đem nguyên than đuổi ra tới bên ngoài bộ lạc, cùng với thú nhân tàn tật làm bạn đi

Hơn nữa mùa đông nơi này đã đến, nguyên thân chứa đựng lương thực cũng không nhiều lắm, rất nhanh sau đó liền cạn lương thực, đói khổ lạnh lẽo, dưới ốm đau đan xen, cuối cùng là không có chịu nổi ra đi, lúc đó cũng là lúc Văn Liệt đến.

Cuối cùng là tình cảnh Văn Liệt chính mình tưởng tượng.

Nhưng kết hợp cách Mạch thuật lại, cậu cảm thấy chính mình suy đoán cơ bản hoàn hảo là tình hình nguyên thực tế.

Rõ ràng đều qua hai ngày, Văn Liệt chiếm dụng khối này thân xác không có một chút cảm giác gì, mà lúc này lại cảm thấy chỗ trái tim nhảy lên kịch liệt không chịu khống chế, rất nhanh làm ngực cậu đâu đớn, hô hấp khó khăn.

Trong đầu cũng tia chớp, có một ít hình ảnh rách nát hiện lên.

Cậu dường như cảm ứng được cái gì, cả người đầu óc đều tối tăm lại năm chặt tay, để ở ngực, mặc niệm lặp lại một câu.

Thật lâu sau, bệnh trạng biến mất.

Văn Liệt hơi thở ra, đem tâm tình điều chỉnh lại, mới đối diện với Cách cùng Mạch cười, phảng phất kia chỉ là mới vừanghe xong cái chuyện xưa râu ria, “Vậy cảm ơn cô ca thú của các ngươi, ta cũng rất cần.”

Quả nhiên, hai người bởi vì cậu nói xong câu đó liền nhẹ nhàng lên.

Cảm tình của thú nhân nói trắng ra, nhiệt liệt, đặc biệt là đối mặt một cái phi thú nhân, bọn họ càng them không muốn chiếm tiện nghi, cứ việc như là bọn họ đã đã hết bản lĩnh cùng đường bí lối.

Nhìn Cách cùng Mạch như vậy, Văn Liệt làm một cái quyết định.

Chỉ là khi cậu nói chuyện này, sắc mặc Cách cùng mạch liền thay đổi.

Lúc trước khi biết được Á trước tiên là đem thịt rắn nhanh ném đi, hai con sói lớn không hẹn mà cùng gật đầu ánh mắt tán thưởng sói nhỏ.

Văn Liệt đúng lúc đưa ra vấn đề của mình, “Thịt rắn này có vấn đề gì sao?”

Mạch trầm giọng nói: “Ngươi nhận sai, kia không phải cái gì răn, mà thú là không có xương.”

“Không có xương thú có kịch độc, phi thú nhân một khi bị thú không xương cắn, rất nhanh liền sẽ chết đi, liền tính là chúng ta là thú nhân chức năng khôi phục và lực cường đại, thời điểm có miệng vết thương ở trên đùi hoặc là trên cánh tay , cũng chỉ có thể đem thương ở chân hoặc thương cánh tay cắn đứt mới có thể sống.”

Mà nếu cắn ở địa phương khác, cũng chỉ có thể cùng phi thú nhân giống nhau chết đi.

Ở một mức độ nào đó, đối với các thú nhân mà nói, thú không có xương so Thực Nhục thú là tồn tại còn đáng sợ hơn, rốt cuộc Thực Nhục thú rất hiếm, rừng rậm cũng không thường thấy, người giống như Văn Liệt bị Thực Nhục thú làm bị thương đến chỉ là số rất ít.

Nhưng thú không có xương không giống nhau, chúng nó không chỗ nào là không ở, trong khu rừng đen , ở bên ngoài rừng cây nhỏ bộ lạc, thậm chí là ở trong hốc đá không thường thấy của bộ lạc, đều thường thường sẽ nhìn loại này sinh vật đáng sợ này.

Đối với thú nhân dũng mãnh mà nói, sưc chiên đấu chúng nó không đáng sợ hãi, chỉ cần kiềm chặt đầu đối phương, không cho đối phương cắn được chính mình, là có thể rất nhanh gϊếŧ chết nó.

Nhưng là đối với phi thú nhân bọn họ quý trọng phi mà nói, thú không có xương lài là uy hϊếp trí mạng.

Thường thường sẽ có phi thú nhân đột nhiên mà bị thú không xương còn nhỏ ẩn một góc mà tập kích, cắn ở trên cẳng chân, rất nhanh sẽ mất đi tính mạng.

Cũng có người bị cắn sau, Thần Thú rủ lòng thương, làm cho bọn họ khỏe mạnh mà còn sống, nhưng là đại đa số, người bị thương đều sẽ vĩnh viễn trở về ôm ấp của Thần Thú.

Mà theo hướng Văn Liệt nói, đem thú không có xương chặt bỏ đầu, sau đó ăn thịt chúng nó, cũng không phải không có người làm.

Nhưng là đồng dạng, phi thú nhân thịt thú không có xương, đều không ngoại lệ nhẹ hoặc nặng xuất hiện loại cảm giác đau đớn, thậm chí là tử vong.

Mà thú nhân tuy rằng chịu ảnh hưởng không phải rất lớn, có đôi khi chỉ là đau bụng một lát liền tốt, nhưng là loại này sinh vật đã bị các phi thú nhân căm thù đến tận xương tuỷ, vì lấy lòng phi thú nhân của mình, các thú nhân khác là tuyệt đối sẽ không đi chạm vào thịt thú không có xương.

Dần dà, thú không có xương thú liền thành cấm kỵ mọi người, trừ phi tất yếu, không có người nguyện ý lại đυ.ng một chút vào chúng nó.

Cho nên lúc Văn Liệt đưa ra việc ăn thịt thú không có xương, Cách cùng Mạch đều cho rằng Văn Liệt là muốn bọn họ hỗ trợ đi đi săn chúng nó.

Hai người đều nhíu mày, đây là chuyện không có khả năng.

Rốt cuộc liền tính bọn họ không ngại đau bụng, đi ăn thịt thú không có xương thú, nhưng là thú không có xương thú cũng không phải là mãnh thú phi thường dễ đối phó, lấy tình huống hiện tại của bọn họ, rất có thể sẽ làm một mòi ngon ở trong miệng đối phương.

----------------------------------------