Chương 6: Thu Hoạch

Lần này hành động bắt bắt chim này thu hoạch còn tính là rất phong phú, tổng cộng là chín con, trong đó có ba con kia theo lời sói xám nói là chim véo con, cho sói con một con, còn thừa lại chỉ hai con.

Còn có hai con béo cả đầu và toàn thân tuyết trắng, dư lại bốn con toàn thân xám xịt, giống là chim sẽ cậu từng nhận biết, bất quá cái đầu của những con chim ở nơi này to hơn gấp mười lần , thể trọng lại rất lớn, tiếp theo chính là chim véo von, cuối cùng là chim lông trắng.

Bất quá chính là loại chim lông trắng này kích thước nhỏ nhất cũng có vài con bằng với gà rừng cỡ vừa, cân nặng khoảng hai ba cân.

Trì hoãn một ít thời gian, cả người đã gần như lãnh đến cóng, Văn Liệt chạy nhanh bậc lửa lên, nhanh chóng rót hai chén nước uống đun sôi, lại lấy đồ ăn ở trong nồi đá đá hơi lạnh vớt ra, ăn được một nửa, lúc này mới hoãn lại một ít, chậm rãi ngồi ở bên đống lửa ấm áp, dùng tuyết vừa mới nấu xử lý lông chim.

Nhổ xuống một ít lông chim cậu củng không ném đi, thứ này mà xử lý tốt, có thể so da thú vừa mềm mại lại giữ ấm hơn rất nhiều.

Nhổ hết lông chim, Văn Liệt lại mổ bụng tám con chim, xử lý nội tạng xử lý, nhưng cũng không có ném đi, mà thu thập lại trong một cái túi da thú, tính toán sau này dùng làm mồi dụ chim.

Cậu từ nhỏ cùng gia gia sống nương tựa lẫn nhau, nấu ăn cũng tinnh thông chút, một ít nội vụ trông bếp cũng không nói chơi, bởi vậy đem con mồi xử lý thật sự rất sạch sẽ lưu loát.

Tuy rằng ở cái mùa đông lạnh giá này không sợ bị hư, nhưng Văn Liệt vẫn là rửa sạch sẽ một cái da thú, để lại một con, đem chỗ nội tạng và thịt chim bọc lại toàn bộ, tìm một địa phương ở gần liều trại dùng một cái xương thú lớn đào lên một cái hố, đem túi da thú xử lý sạch sẽ bỏ vào đi, đơn giản dùng tuyết chôn lên làm thành chỗ đông lạnh.

Làm xong này hết thảy, tay cậu đều bị lạnh đến phát run, dao đá lều trại dung cũng không tốt, băm nội tạng, cắt vẫn là tính là tính ổn, dù sao cuối cùng biến thành vấn biến thành một khối có thể ăn, nhưng thời điểm mổ bụng chim chính là làm cậu phí sức của chín trâu hai hổ, còn thiếu chút nữa cầm dao đập vào chân nữa.

Cái này làm cho cậu không khỏi hoài niệm dụng cụ thiết kế chuyên dụng cho cắt gọt ở hiện đại.

Cũng không biết thế giới này phát triển đến mức nào, vũ khí gì đó không có quá hy vọng, hoàn cảnh cư trú liều trại vẫn là rất nguyên thủy, vậy đồ ăn thì sao? Sẽ không phải còn ở giai đoạn ăn tươi nuốt sống đi?

Bất quá đã có lửa cùng muối, cái này phỏng đoán hẳn là có thể tạm thời bài trừ.

Cậu một bên căn cứ quan sát hết thảy lại lung tung phán đoán trình độ văn minh phát triển của nơi này, một bên đem con chim véo von vừa mới lưu lại cắt thành những khối thịt vừa phải, đặt nồi tuyết đã xử lý tốt chậm rãi hầm lên.

Muối ăn ở dây tựa hồ chỉ có một khôi nhỏ đen đen bằng nắm tay của trẻ con.

Văn Liệt nghĩ nghĩ, cũng không bỏ múi vào.

Nhưng cho dù là đơn thuần không hề có giá vị mà nấu với mước tuyết, loại thịt này đặc tinh khiết và hương thơm phiêu tán ở chóp mũi, cũng làm Văn Liệt chảy đầy nước miếng.

Chờ đến khi một nồi to nước hầm thịt rốt đã xong, khối bị nấu nát ra, hòa thành nước canh đặc sệt, Văn Liệt gấp không chờ nổi mà múc một chén chính mình nhanh chóng ăn vào.

Nóng

Nhưng là thật sự là qua ngon!

Tuy rằng là thú hoang dã, nhưng loại chim này lại ngoài ý muốn mà rất tươi mới, mỡ cũng không ít, dùng nước tuyết nấu ra, càng là mang theo một hương vị ngọt thanh, béo mà không ngán, hương vị tươi mới, tức khắc làm cho người vốn là yêu thích mỹ thực Văn Liệt kinh hỉ không thôi.

Hơn nữa không biết có phải là cậu có ảo giác hay không, sau khi uống xong canh chim, cậu cảm giác phía trước ngực bị tức đau đang chẫm rãi tốt lên một ít, đầu cũng không còn nhức nhức như vậy nữa, cả người đều có loại cảm giác như là dỡ xuống được tảng đá đang đeo trên lưng, nhẹ nhàng thoải mái không ít.

Văn Liệt như là suy tư gì đó.

Không có đũa muỗng, cứ như vậy vừa uống vừa liếʍ, Văn Liệt ăn hết hai chén lớn mới dừng lại.

Nơi này là dùng chén đá cũng không phải là chén gốm hay sứ tinh xảo như ở hiện đại, mỗi một chén hình thù kỳ vừa lạ vừa quái lại rất to, một chén ở đây có thể so với sáu bảy cái chén nhỏ ở hiện đại. Cho dù là vào trạng thái đói khát, canh này cũng không có làm thỏa mãn vị giác cậu lắm, Văn Liệt sau khi ăn hai chén xuống cũng làm cho bụng căng đến không nhẹ.

Ăn uống no đủ, đã là màn đêm buông xuống.

Văn Liệt bắt đầu đau lòng thịt rắn mất bị của chính mình.

Tuy rằng nói bị sói con ngăn cản, nhưng cậu lại nhịn không được phỏng đoán, có lẽ là nơi này mọi người không có phương pháp xử lý gan bụng rắn, hoặc là đã từng bị rắn độc cắn thương, cho nên đem rắn liệt vào danh sách cấm ăn.

Hơn nữa, chỉ một con rắn ít nhất bằng nửa thể trọng của mình, nếu xử lý sạch sẽ ướp lạnh lên, đủ làm cho mình ăn được một thời gian.

Nơi này dã thú chất thịt đều tươi mới như vậy, vậy thịt rắn chắc càng thêm tươi mới hơn.

Văn Liệt tuyệt không thừa nhận rõ ràng mình chỉ hồi phục được một ít sức lực, cậu ăn uống đã rồi suy nghĩ lại chay đến chỗ thịt xà màu mỡ kia chưa mang về.

Huống hồ, liền tính phỏng đoán của cậu là thật, vậy kéo mãng xà trong rừng kia trở về như thế nào cũng là một vấn đề.

Gần nhất nhìn con mãng xà kia quá nặng mà còn nhiều, lấy tình trạng của mình hiện giờ, miễn cưỡng cũng chỉ có thể kéo về một con không lớn không nhỏ.

Hôm nay đi ra ngoài hai lần, chân cậu không hề ngoài ý muốn mà đã bị tổn thương do giá rét, hơn nữa ngực không cẩn thận đập bị thươn, cậu cũng không thể bảo đảm chính mình mỗi ngày đều có thể giống hôm nay ở bên ngoài thời gian ngốc lâu như vậy.

Thứ hai, cậu không có khả năng mang một con xà một dọn về liều trại, cũng không thể khi nào thiếu thì khi đó đi lấy.

Đói khát là tội ác, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều. Kể từ lúc nhìn hoàn cảnh bên ngoài, cùng với một thân thương bệnh cùng với bị lạnh mà ch·ết sự của nguyên thân, thật có thể suy đoán ra thế giới chân thật này rất tàn khốc, mà một khi hành vi xuyên qua bị người khác xuyên phát hiện, cậu giống như cảm nhận được đối nơi này phần lớn sẽ mang ác ý với mình, chờ đợi cậu, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.

Đột nhiên, Văn Liệt nhớ tới hai con sói kia.

Có lẽ, cùng bọn họ hợp tác, cũng không tính lựa chọn đi.

Chỉ là cậu đối bọn họ cũng không quen thuộc, trong đầu càng là không có điểm ấn tượng gì về bọn họ, hiện giờ bộ lạc to như vậy, cậu cũng thật không biết tìm bọn họ ở nơi nào.

Mơ màng sắp ngủ, Văn Liệt nghĩ đến vấn đề này, bất tri bất giác đem chính mình bọc lại da thú ở giường, rồi ngủ mất.

Thời điểm ngày hôm sau Văn Liệt bị đông lạnh tỉnh.

Cậu mẫn cảm mà nhận thấy được, nhiệt độ không khí ngày hôm nay so với ngày hôm qua, lại giảm xuống không ít.

Vừa xốc lều trại lên nhìn, quả nhiên, tuyết lớn hơn nữa, gió so ngày hôm qua càng thêm lạnh đến thấu xương.

Trên mặt Văn Liệt ngưng trọng, Cậu cũng không biết mùa đông ở đây tiếp tục trong thời gian bao lâu, cũng không biết tuyết sẽ xuống tới trình độ nào, nhưng nếu chiếu cái này xu thế hạ xuống này, như vậy đem thịt rắn trở về là điều cần thiết phải làm bây giờ.

Tổng cũng muốn thử quá mới biết được, rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề.

Cậu lại mặc lên người một ít da thú nữa, mới ra lều trại.

Ngày hôm qua võng chim cũng không có dính, đại khái là bởi vì đồ ăn bị tuyết bao trùm lên, chim cũng cũng không có bị dính vào đầu lưới lưới.

Tuyết lại hạ xuống một lớp thật dày, lúc này đây cũng không có ai lại rửa sạch tuyết đọng.

Có lẽ là bởi vì cậu tới quá sớm, Văn Liệt không thể nào biết được.

Cậu dạo qua một vòng, không có thu được tin tức gì, trong lòng lại đầy tâm sự, lại đi trở về, cũng không có chú ý tới, cách đó không xa một đôi mắt màu vàng nhiễm chút màu đồng thấy thế nào đều không thuộc về nhân loại, chính là yên lặng nhìn chằm chằm phương hướng cậu rời đi.

Xác thực mà nói, hắn là nhìn chằm chằm vào cái võng chim cách đó không xa. Văn Liệt mới vừa cửa liều trại của mình, một cái đồ vật màu đột nhiên hướng cậu nhào tới, cậu hoảng sợ, theo bản năng nâng cánh tay đón đỡ!

“Ngao ô!”

Âm thanh trong trẻo non nớt ôn nhu chỉ thuộc về ấu thú vang lên.

Đống đồ vật kia đυ.ng vào cánh tay Văn Liệt Kia, giống như có chút không tình nguyện nghiêng nghiêng đầu, nhưng vẫn là thuận thế dừng ở trên mặt đất, ngửa đầu nhìn cậu.

Văn Liệt cúi đầu, lúc này mới thấy rõ ràng, nào có thú con nào cái gì tập kích, rõ ràng là nhãi con sói đen ngày hôm qua.

Cậu khẽ cười lên, ngữ khí lại làm tiểu sói con mạc danh làm cổ nó chợt lạnh, “Vật nhỏ, ngươi như thế nào lại chạy ra đây?”

Hai ngày này cậu cẩn thận quan sát qua, liều trại phụ cận, mọi người là rất ít khi đi ra khỏi lều mình.

Ngẫu nhiên cũng ra hoạt động, những cũng chỉ ở gần hoặc đi tới đi lui gần trại mình.

Cho nên cậu rất dễ dàng phát hiện, ở khu vực bên ngoài, đều là thú thân có chút tàn tật hoặc tuổi già suy nhược thậm chí là các tiểu thú nhân.

Lấy tàn khốc cạnh tranh ở đây, này cũng không khó lý giải.

Văn Liệt tuy rằng cảm thấy không khoẻ, lại không lực lượng cung với dũng khí đánh vỡ ngăn chặn. Cho nên chỉ có thể mang một ít kiến thức xã hội văn minh ưu việt củ mình rụt rè mà nổ lực thích ứng.

Mà kiến trúc nơi này, tuy rằng bên ngoài chỉ là các tường đá, dân cư cũng xem như là dày đặc, nhưng so với cái địa phương cư dân này vẫn là quá ít, theo như cậu phỏng chừng, bên ngoài vòng thứ nhất, phóng mắt nhìn qua, lều trại bất quá có trăm cái như vậy.

Nếu lấy một cái này bộ lạc thật lớn tới chiếm cứ diện tích, cũng thật sự quá bé nhỏ không đáng kể.

Cho nên cứ hai cái lều trại cách rất xa nhau không phải rất gần.

Cậu ước chừng, muốn qua tới ít nhất cũng mất năm phút đi bộ.

Này đúng là một thần lực của một hài tử đi, Văn Liệt ngày hôm qua đã chính mắt chứng kiến rồi, tin tưởng lều trại của cậu cách nơi đó rất xa, với cậu mà nói khả năng cũng chỉ là chậm một chút mà thôi.

Văn Liệt chỉ là có chút nghi hoặc, này chỉ là sói con, tựa hồ còn không tới có thể biến ảo hình người là bao nhiêu tuổi.

Cho dù thiếu thốn tin tức, trong đầu mơ hồ ấn tượng cũng nói cho cậu, ấu thú nơi này tựa hồ chỉ cần vượt qua sinh hạ năm thứ nhất, cơ bản liền có thể thành công từ thú biến người.

Tuy rằng nghi hoặc, cậu cũng không có để ở trong lòng, chỉ cho là này tiểu ấu tử tuổi tác còn quá nhỏ.

Á chớp chớp to đôi mắt màu xanh lục, nhóc chính là phải chạy tìm Văn Liệt.

Ngày hôm qua nhóc ngậm một con chim véo von kia trở về, vốn dĩ cho rằng a phụ sẽ cao hứng, không nghĩ tới đương lúc nhóc nói cho a phụ đây là do Văn Liệt đưa, a phụ cùng Cách thúc thúc vừa lúc tiến vào nhìn nhau rất nhanh sắc mặt liền thay đổi, hai người tránh đi nhóc không biết nói gì đó, a phụ mới trầm mặc đem con chim véo von kia nấu lên, muốn nhóc ăn hết toàn bộ.

Á đương nhiên không chịu, a phụ cùng cách thúc thúc vì có thể làm cho nhóc mau chóng hóa hình, luôn luôn thiếu ăn, đại bộ phận đều đem toàn bộ đồ ăn đều cho nhóc.

Mà vào mùa đông từ trận tuyết thứ hai bắt đầu không đến năm ngày, trừ bỏ một chút củ Kinh Thứ Hoa, a phụ bọn họ không hề có thu hoạch gì, đương nhiên cũng không có đồ vật gì ăn.

Cho nên nhóc cực lực kiên trì, nhưng là một con chim véo von vô luận là đối với thú nhân thành niên hay là ấu thú đang ở trưởng thành mà nói, đều là quá ít, ba người phân ra ăn sạch sẽ, thân thể nhanh chóng được sự vui vẻ hòa thuận ấm áp lấp đầy, nhưng cảm thấy đói khát lại càng thêm khó có thể chịu đựng.

Hơn nữa hôm ngày đi sớm, mà a phụ cùng Cách thúc thúc mà cùng ra lều trại trước khi đi còn phân phó nhóc, đem củ Kinh Thứ Hoa còn thừa toàn bộ đi đưa cho Văn Liệt.

Á ẩn ẩn biết chính mình làm chuyện sai lầm, có lẽ là tự mình tiếp nhận đồ ăn của phi rồi, vậy một chút củ Kinh Thứ Hoa đương nhiên so ra vẫn kém vô cùng so với con chim véo von trân quý kia. Có lẽ là không nên có ý đồ lại một lần nữa trộm đi ra ngoài tìm kiếm đồ ăn, mỗi lần nhóc như vậy, vô luận tìm được đồ ăn hay không, a phụ đều sẽ dùng cặp mắt màu đen đôi mắt nhìn nhóc, sau đó trầm mặc đi ra ngoài.

Vô luận nào cũng là sai, đều này làm Á khủng hoảng lại vô thố.

Câu nói kia Văn Liệt cũng chỉ là hỏi một chút, cũng không có nghĩ sói con này có thể trả lời mình, ngày hôm qua ở chung ngắn ngủn, đã làm cậu đoán được, hẳn là vấn đề gì ở trên người tiểu gia hỏa này, không hoa hình được nên dẫn tới nó cũng không thể dùng hình thú nói chuyện với mình.

Kết quả là sói con trên mặt đất bắt đầu dùng đầu củng mình, lực đạo rất lớn, thiếu chút nữa làm Văn Liệt ngã trên mặt đất.

Phát hiện chính mình dùng sức quá độ, sói con tựa hồ là ảo não mà hất hất đầu, bắt đầu cắn da thú bên dưới chân cậu, ý đồ đem lôi mình đi.

Văn Liệt theo nó đi hai bước rồi, phát hiện đối phương tựa hồ muốn đem mình đến nơi nào đó.

“Ngươi muốn cho ta đi theo ngươi?

Đối phương gật gật đầu.

Văn Liệt trầm ngâm, nhìn nhìn phương hướng bọn họ đi, thử nói, “Đi nhà ta?”

Đối phương sẽ không thấy thịt mà nảy lòng tham, muốn cướp đồ ăn mình đi?

Sói con ngồi xổm trên mặt đất nhìn cậu, không có phản ứng.

“Đi…… lều trại của ngươi?”

Sói con thật mạnh gật gật đầu, lại bắt đầu dắt cậu.

“Cha mẹ ngươi đều ở nhà sao?”

Sói con bắt đầu không kiên nhẫn, phi thú nhân Văn Liệt như thế nào nói nhiều như vậy!

Á lắc đầu, không ở nhà! Đi ra ngoài!

Văn Liệt nhướng mày, yên tâm

Đại khái là giao dịch của bọn họ cha mẹ nó còn chưa biết, lại có lẽ biết nhưng vì thả lỏng cảnh giác cậu cho nên cố tình đi ra ngoài.

Cậu nghĩ nghĩ, ngồi xổm xuống, đem sói con đầu xoa nhẹ một chút, ý bảo đã đã hiểu, không cần dắt mình, thuận tiện một tay đem đối phương vớt lên ôm ở trong lòng ngực.

Một đoàn ấm áp mềm mại dán ở phía trước ngực, rốt cuộc làm cho Văn Liệt được như ước nguyện cảm thấy mỹ mãn, nhịn không được dùng cằm cọ cọ đầu nhỏ của đối phương.

Cảm giác được đối phương sửng sốt một chút sau đột nhiên kịch liệt giãy giụa, cậu gắt gao ôm không buông tay, “Biết ngươi rất lợi hại, nhưng là tuyết lớn như vậy, chân ngươi lại ngắn, làm ta rất dễ dàng mất đi mục tiêu.”

Văn Liệt hoàn toàn bỏ qua màu lông đen đối phương cùng tương phản với tuyết trắng.

Tác giả có lời muốn nói: Chương này không có gì, xác thật có điểm nhàm chán.Trước hút hút nhãi con đi ~

// sói con cute quá(muốn xoa xoa)//