Mùa đông rét lạnh, rắn sẽ lựa chọn một ít hang động tương đối ấm áp khô ráo ngủ đông, ví như huyệt động trong hốc cây cùng với đá tạo thành khe hở như này.
Hơn nữa khi ngủ đông, thường là mấy chục hoặc hàng trăm con rắn giống hoặc giống loài tụ tập thành một bầy rắn bên nhau để vượt qua giá lạnh.
Văn Liệt nhớ rõ, ở lúc cậu còn nhỏ, bởi vì ham chơi, còn từng đi theo một vị lão thợ săn một cùng với các người thôn dân xem đào động rắn.
Lúc ấy trong hanh đất tối tăm, một bầy rắn rậm rạp dây dưa bên nhau làm cho cậu hoảng sợ không nhỏ.
Về nhà một hồi vẫn còn khóc, một thời gian dài đều mơ thấy vài cơn ác mộng.
Vẫn là gia gia đút một ít thuốc thảo dược, an ủi lại cho cậu uống mới chẫm rãi dịu lại một chút.
Nhưng hiện tại, Văn Liệt đôi mắt phát sáng kinh người, ăn!
Nếu cậu phán đoán không sai, rắn là loại động vật quần cư, cậu cảm giác được hang động ở đây, như vậy một cái động rắn ngủ đông này có ít nhất hơn mấy chục con đi.
Nếu không phải rắn, mà là động vật khác, trong lúc ngủ đông là trạng thái bọn chúng hạ thấp mức cảnh giác nhất vật, vậy mình cũng có thể tranh thủ nắm chắc vài phần thắng lợi!
Văn Liệt cử động cây muốn đem vật bên trong lôi ra, để xác nhận rốt cuộc có phải như mình đoán không.
Cảm nhận vật bên trong thông qua nhánh cây, dùng chút lực, lại vẫn không làm cho đồ vật bên trong mảy may động đậy một ít, cái này làm cho cậu lại bắt đầu không xác định mình có tìm được rắn hay là động vật khác đang ngủ đông, nếu là một con rắn, như thế nào lại có trọng lượng, bằng sức lực của cậu, một chút cũng không thể chút nào không động đậy được lụy!
Cái này làm cho Văn Liệt càng thêm cẩn thận hơn.
Cậu cũng không quên đây là thế giới mình chưa biết, thú dữ ở nguyên thủy chỗ này cũng không phải truyền thuyết.
Nếu không phải thiếu đồ ăn nghiệm trọng, cậu căn bản sẽ không mạo hiểm đi đến chọc sinh vật nguyên sinh ở nơi này .
Thời điểm chờ đến khi phí thật lớn sức lực rốt cuộc từ bên trong thành công câu ra một con vật, Văn Liệt có chút kinh ngạc, xác thật là rắn, nhưng đã không thể gọi là rắn mà là một con mãng xà.
Da màu sắc nâu đen ở trong sắc trời tối trầm này nhìn cũng không được rõ ràng, lại có thể tưởng tượng màu sắc nó dưới ánh mặt trời có thể phát quang, dài một trượng nhiều cẳng chân chất lượng của một cái trong đó ở trong mắt Văn Liệt không khác một buổi thịnh yến.
May mắn chính là, trải qua một phen mạnh mẽ lăn lộn của mình, mãng xà này cư nhiên không có tỉnh.
Cứ việc cảm giác chính mình đã hết sức lực, cậu vẫn là vội vàng cầm một cục đá lớn bên cạnh, thừa dịp mãng xà còn chưa thức tỉnh dưới bảy tất hướng tới vị trí đầu rắn hung hăng đập xuống.
Tức khắc một trận máu me tung bay.
Máu bắn ở trên người cùng trên mặt, Văn Liệt hết sức lại không rảnh bận tâm
Mùa đông rét lạnh, rắn sẽ lựa chọn một ít hang động tương đối ấm áp khô ráo ngủ đông, ví như huyệt động trong hốc cây cùng với đá tạo thành khe hở như này.
Hơn nữa khi ngủ đông, thường là mấy chục hoặc hàng trăm con rắn giống hoặc giống loài tụ tập thành một bầy rắn bên nhau để vượt qua giá lạnh.
Văn Liệt nhớ rõ, ở lúc cậu còn nhỏ, bởi vì ham chơi, còn từng đi theo một vị lão thợ săn một cùng với các người thôn dân xem đào động rắn.
Lúc ấy trong hanh đất tối tăm, một bầy rắn rậm rạp dây dưa bên nhau làm cho cậu hoảng sợ không nhỏ.
Về nhà một hồi vẫn còn khóc, một thời gian dài đều mơ thấy vài cơn ác mộng.
Vẫn là gia gia đút một ít thuốc thảo dược, an ủi lại cho cậu uống mới chẫm rãi dịu lại một chút.
Nhưng hiện tại, Văn Liệt đôi mắt phát sáng kinh người, ăn!
Nếu cậu phán đoán không sai, rắn là loại động vật quần cư, cậu cảm giác được hang động ở đây, như vậy một cái động rắn ngủ đông này có ít nhất hơn mấy chục con đi.
Nếu không phải rắn, mà là động vật khác, trong lúc ngủ đông là trạng thái bọn chúng hạ thấp mức cảnh giác nhất vật, vậy mình cũng có thể tranh thủ nắm chắc vài phần thắng lợi!
Văn Liệt cử động cây muốn đem vật bên trong lôi ra, để xác nhận rốt cuộc có phải như mình đoán không.
Cảm nhận vật bên trong thông qua nhánh cây, dùng chút lực, lại vẫn không làm cho đồ vật bên trong mảy may động đậy một ít, cái này làm cho cậu lại bắt đầu không xác định mình có tìm được rắn hay là động vật khác đang ngủ đông, nếu là một con rắn, như thế nào lại có trọng lượng, bằng sức lực của cậu, một chút cũng không thể chút nào không động đậy được lụy!
Cái này làm cho Văn Liệt càng thêm cẩn thận hơn.
Cậu cũng không quên đây là thế giới mình chưa biết, thú dữ ở nguyên thủy chỗ này cũng không phải truyền thuyết.
Nếu không phải thiếu đồ ăn nghiệm trọng, cậu căn bản sẽ không mạo hiểm đi đến chọc sinh vật nguyên sinh ở nơi này .
Thời điểm chờ đến khi phí thật lớn sức lực rốt cuộc từ bên trong thành công câu ra một con vật, Văn Liệt có chút kinh ngạc, xác thật là rắn, nhưng đã không thể gọi là rắn mà là một con mãng xà.
Da màu sắc nâu đen ở trong sắc trời tối trầm này nhìn cũng không được rõ ràng, lại có thể tưởng tượng màu sắc nó dưới ánh mặt trời có thể phát quang, dài một trượng nhiều cẳng chân chất lượng của một cái trong đó ở trong mắt Văn Liệt không khác một buổi thịnh yến.
May mắn chính là, trải qua một phen mạnh mẽ lăn lộn của mình, mãng xà này cư nhiên không có tỉnh.
Cứ việc cảm giác chính mình đã hết sức lực, cậu vẫn là vội vàng cầm một cục đá lớn bên cạnh, thừa dịp mãng xà còn chưa thức tỉnh dưới bảy tất hướng tới vị trí đầu rắn hung hăng đập xuống.
Tức khắc một trận máu me tung bay.
Máu bắn ở trên người cùng trên mặt, Văn Liệt hết sức lại không rảnh bận tâm. Mông ngồi ở trên thân rắn, so với bên ngoài tương đối ấm áp quá nhiều máu có thể làm Văn Liệt quả thực muốn lệ nóng doanh tròng. Nếu không phải vị tanh chủa máu quá mức dày đặc, làm cho Văn Liệt vừa mới sát sinh có chút choáng váng, cậu quả thực nhịn không được muốn ghé vào trên thân rắn hấp thu hơi âm máu đang tản ra kia. Cứ như vậy ngồi trên thân rắn nghỉ ngơi trong chốc lát, miễn cưỡng khôi phục một chút sức lực, Văn Liệt mới có tinh lực đi phân biệt loại mãng xà này có độc hay là không độc. Mãng xà là không độc, nhưng Văn Liệt không rõ ràng ở thế giới này lăm, như vậy thể trọng loài rắn có tính không được là mãng xà hay không, cho nên bây giờ nhìn kỹ phần đầu bị ném bên cạnh một chút xác nhận không có tuyến độc, mới yên lòng. Sau đó cậu đem đuôi rắn so với mình còn lớn hơn vây quanh vài vòng ở trên cánh tay mình, thẳng đến không động được, mới chống một nhánh cây, vừa kéo vừa túm trở về. Thời điểm trước khi đi, cũng không quên lấy mấy cành cây khô ở chung quanh dùng để che giấu. Như vậy thành một kho lúa thiên liên, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn cậu lại không cần vì đồ ăn mà phát sầu.
Sắc trời dần tối, tốc độ của Văn Liệt không thể không nhanh, chờ khi cậu khiên con mãng xà trở lại trở lại bên kia, xa xa liền nhìn thấy một căn liều màu xám bối cảnh làm nổi bật lên trong màn đêm giống như một ít điểm đen trong suốt rơi xuống giống trên mạng, những điểm đen đó là những con người nhỏ hoặc rất nhỏ đang giãy giụa nhảy lên, kêu to, từ xa nhìn như là một khúc tấu hay một buổi hòa nhạc hài hòa, hiện lên một loại xinh đẹp cùng đồ sộ không nói nên lời.
Cũng làm cho tâm tình của Văn Liệt lại lần nữa trở nên kích động lên.
Trong thế giới này mấy con chim ngốc kia chưa thấy qua loại công cụ cao cấp này, mắc mưu cũng không ít.
Kho lúa thịt rắn rốt cuộc ăn vần là chút thiếu một chút gì đó, nếu có thể khai phá ra con đường đi săn mới, vậy sẽ có không ngừng đồ ăn cuồn cuộn kéo đến, so người trước kia ở tự nhiên tốt hơn khá nhiều.
Xuất sư đại thắng, mua một tặng một, Văn Liệt cao hứng đến độ muốn hát lên hai bài.
Thế giới này tuy rằng gian nan, tàn khốc, nhưng cậu sẽ nỗ lực sống sót.
Chỉ là rất nhanh, cậu phát hiện một đống nhìn giống như là mèo, có chút nhỏ bước chân đến chỗ này, cụ thể là con mèo đó chậm rãi hướng cái võng chim tới gần.
Kia nhìn đống đồ đang đi tới còn thân mình, một thân trên dưới lông tóc đen nhánh, ngưỡng đầu tròn xoe, một đôi mắt xanh mượt to lẳng lặng nhìn đám chim chóc, giống như sông màu ngọc bích không một chút gợn sóng, Văn Liệt lại cách rất xa đều có thể cảm nhận được cơ bắp nó sắp phóng thích, tùy thời phảng phất đều có thể mạnh mẽ đem những con vật nhỏ hoạt bát đó một lưới bắt hết!
Văn Liệt kinh hãi, nếu là vật nhỏ này tháo võng, lại kinh ngạc phát hiện chim ngốc cũng không như thế nào không biết tháo võng chim rắn chắc lỡ hỏng rồi liền uổng công mất.