Chương 23: Cứu người

Thấy rõ người đến là ai, Mâu cười với ý tứ không rõ, “Ngươi?”

Văn Liệt bị mười mấy đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm, ánh mắt dừng lại trên mặt đất, nơi có vài con dã thú hình dạng không rõ, cậu lặng lẽ nuốt nước miếng, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Ta có thể giúp hắn cầm máu.”

Cậu nhanh chóng quan sát tình trạng của Triển: xương đùi phải bị gãy, lượng máu mất không nhỏ, nhưng người còn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn sốc, có vẻ không phải do động mạch chủ bị rách, gãy xương nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng không bị dập nát quá mức, vẫn có thể trị được.

Khi bước vào trạng thái y giả, Văn Liệt hoàn toàn quên đi tình hình xung quanh. Cậu kêu Á lấy áo da thú ra, phơi dưới ánh sáng tốt, chỉ huy Tá buông Triển xuống.

Không có cách nào khác, trong hốc cây ánh sáng tối tăm, chỉ có thể làm sạch miệng vết thương cho đối phương ở bên ngoài.

May mắn là tuyết đã bắt đầu ngừng rơi.

Văn Liệt ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát miệng vết thương của Triển. Cậu nhìn thấy vết thương bị bùn làm bẩn, nhíu chặt mày một cách đau khổ, rồi suýt nữa buột miệng mắng. Nhưng khi nhớ đến đây là đám người nào, cậu chỉ đành nuốt cơn tức lại nhắm mắt.

Điều này mang đến không ít khó khăn cho công việc trị liệu của cậu.

Cậu hít một hơi thật sâu, quay sang Đồ nói: “Phiền các ngươi nhanh chóng đốt vài đống lửa! Chúng ta có nồi ở đây, dùng tuyết để rửa sạch, đun sôi nước đổ đi sau đó lại dùng nước sông sạch từ núi tuyết để đun một lại nồi nước! Còn cần muối, nửa chén!”

Nồi đá chưa lạnh, nước đun sôi chưa nhiều lắm, chỉ cần tiêu độc đơn giản cho nồi là không mất nhiều thời gian. Quan trọng là phải đun một nồi nước rồi để nguội.

Bùn trên miệng vết thương chỉ là bùn bình thường, vết thương lớn như vậy, nguy cơ nhiễm trùng sẽ tăng lên. Hiện tại không có đầy dủ phương tiện, Văn Liệt chỉ có thể cố gắng làm sạch rồi tiêu độc một cách đơn giản.

Cậu nhanh chóng tìm kiếm khắp người, phát hiện mình chỉ mặc một bộ quần áo mùa thu, nếu phải cởi ra là ở chuồng.

Cậu cắn môi, nhìn quanh nói: “Ai có thể xé ra hai mảnh da thú? Một mảnh phải rộng để bọc quanh chân của Triển. Mảnh còn lại thì nhỏ hơn, chỉ cần đủ để che phủ hai ngón tay.”

Mọi người không ai động đậy, Văn Liệt bực bội nói: “Nhanh lên! Hắn mất quá nhiều máu, phải nhanh chóng cầm máu!”

Mâu đứng bên cạnh Văn Liệt, quan sát biểu tình của cậu, rồi nắm lấy tay Văn Liệt, nói với Đồ: “Ngươi đi, tìm đồ vật đến, Tả, xé da thú ra!”

Hai thú nhân nhìn nhau một cái rồi lập tức hành động.

Văn Liệt nhìn Mâu, bắt lấy tay to của hắn, sau đó trở tay đè lại tay của Mâu, chỉ vào đùi của Triển nói: “Dùng hai tay giữ chặt chân của hắn, nắm thật chắc!”

Mâu nhíu mày, có vẻ tức giận, nhưng khi quay đầu thấy ánh mắt cầu khẩn của Triển, hắn liếʍ môi, nắm chặt đùi của Triển. Triển đau đến mức gần như hôn mê, phát ra vài tiếng rêи ɾỉ.

Văn Liệt tức giận trừng mắt, tiếp nhận da thú từ tay Tá, nhanh chóng bọc chân của Triển lại, rồi dùng dây buộc chặt.

Cậu không tiếp tục nhờ Mâu hỗ trợ, sợ rằng đối phương sẽ làm gãy đùi của Triển.

Cậu tin rằng Triển là đồng bọn của Mâu, đều phải vì hắn gϊếŧ người, vì vậy cậu yên tâm chỉ huy Mâu, “Như vậy, mỗi nửa giờ, phải trói lại một lần. Tay có thể buông lỏng ra.”

Mâu không nói gì.

Tá thấy chân Triển vẫn tiếp tục chảy máu lập tức ngừng lại. Mặc dù vẫn còn nghi ngờ như những người khác, nhưng hắn không khỏi cảm phục Văn Liệt. Dù Triển là bán thú nhân, nhưng vì hắn mà bị thương, hắn cũng không thể mặc kệ.

Chỉ là, “Nửa giờ là bao lâu?”

Hắn thế Mâu hỏi ra.

Văn Liệt sửng sốt, lúc này mới nhớ rằng mặc dù thời gian ở đây gần với đơn vị thuật toán hiện đại, nhưng không có phân chia giờ và phút. Số lượng đơn vị thời gian cũng chỉ được đếm trong một phạm vi nhất định, đơn vị chiều dài cùng trọng lượng thì không có độ chính xác rõ ràng.

Cậu quay đầu nhìn vào ánh mắt của đối phương, quả nhiên thấy đôi mắt xanh của đối phương tràn đầy hoài nghi.

Trong lòng hoảng hốt, cậu nhanh chóng nói: "Là đơn vị thời giàn trong bộ lạc của a mẫu ta, ta sẽ nhắc nhở ngươi khi đến giờ.”

Cậu không nói thêm nữa, sợ sai sót càng nhiều. Sau khi kiểm tra thấy có một chỗ xương bị gãy nhưng không nghiêm trọng, cậu lấy một mảnh da thú, nhét vào miệng người bị thương vỗ vỗ vào mặt hắn: “Một lúc nữa sẽ đau, cố gắng chịu đựng.”

May mắn là cơ thể của Văn Liệt đã được chỉ nam chữa trị tốt, nếu không với cơ bắp chân căng chật của hắn, cậu cũng không thể dễ dàng nâng lên được.

Triển chỉ cảm thấy cơn đau ở đùi, cảm giác lạnh lẽo dần dần giảm bớt. Hắn mơ hồ nghe thấy có người đang nói gì đó, nhận ra mình đang được người khác chữa trị chân, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Những Bán thú mặc dù tình trạng có thể mạnh hơn Nguyên thú một chút, nhưng thực tế còn sức khôi phục cũng không bằng Nguyên thú.

Tuyệt đối không phải là một tư tế đang giúp hắn chữa trị chân. Vậy là ai?

Triển cố gắng mở to mắt, nhưng không thể làm được.

Hắn nhớ lại nguyên nhân mình bị thương, dù có chút không cam lòng nhưng không hối hận.

Lần này mùa linh băng lanh hơn so với những lần trước. Bọn hắn luôn bị bộ lạc bỏ rơi, phải lang thang tiềm kiếm thức ăn là tầng đáy của chuỗi đồ ăn.

Mà Triển sở dĩ cứu giúp Tá, là trong lúc săn thú bị thú nhân sâm bị thú nhân tấn công, cũng Chỉ muốn Tá sau này xem lần này hắn giúp đỡ, cho bọn hắn ít đồ ăn.

Hắn không ngờ mình lại bị dã thú quật mạnh đến mức chân gãy, nhưng may mắn là không chết.

Đối với thú nhân, việc chân hỏng rồi có thể đồng nghĩa với việc trở thành tàn thú, nhưng đối Bán thú, chảy máu không ngừng thường có nghĩa là cái chết.

Cảm nhận có người đang di chuyển trên đùi mình, Triển cố gắng không kêu rên, nhưng không kìm được phải phát ra một tiếng thảm thiết. Ngay sau đó, hắn cắn chặt đồ vật trong miệng, toàn thân căng cứng, gân xanh nổi lên.

Cuối cùng, hắn ruốc cuộc nghe rõ âm thanh liên tục vang lên bên tai, giọng nói của phi thú nhân: “Thả lỏng, trong chốc lát ta sẽ xử lý vết thương chi ngươi. Nếu không chịu nổi, nhịn một chút.”

Hắn vẫn chưa hiểu rõ, vẫn không biết Văn Liệt đang giúp hắn nối xương, mà chỉ nghĩ rằng Văn Liệt đang giúp cầm máu để cứu mạng hắn.

Hắn thắc mắc tại sao không thấy ai giúp hắn cắt đứt chân để cầm máu?

Trước đây, hắn từng thấy tư tế của bộ lạc giúp thú nhân chữa trị vết thương. Khi đó, tư tế đã yêu cầu những thú nhân khác cắt đứt phần bị thương của thú nhân, rồi dùng thuốc cầm máu do Thần Thú ban cho để băng bó, giúp thú nhân phục hồi.

Dù vậy, vẫn có những thú nhân không sống sót nổi.

Triển nghĩ, phi thú nhân cũng không thần kỳ bằng tư tế đi.

Như vậy cũng tốt, ít nhất hắn vẫn còn cơ hội sống sót.

Rất nhanh, Đồ đã đã về, ngọn lửa được nhóm lên trên nền tuyết. Văn Liệt xấu hổ lạ xé một phần da thú của Tá, lại kêu Đồ xe thêm miếng nữa, rồi cẩn thận dùng tuyết để xoa nắn sạch sẽ.

Rồi dùng nước tuyết trong nồi giặt lần nữa.

Cậu nước muối để lau sạch vết bùn trên thương của Triển, động tác cũng không hề nhẹ nhàng.

Để rửa sạch vết thương đến mức tối đa, Văn Liệt không thể không đem miệng vết thương lột ra, sau đó thâm nhập theo cơ bắp cạo bỏ những mảnh cát đá nhỏ.

Da thú không thể sử dụng phần lông bên ngoài. Dù đã rửa sạch nhiều lần, vi khuẩn vẫn không thể hoàn toàn được loại bỏ chỉ bằng việc tẩy rửa thông thường. Do đó, cậu phải tập trung vào việc làm sạch bề mặt bên ngoài, công việc này rất khó khăn.

Gần mấy lần xương chảy xuống, Văn Liệt mới xử lý vết thương một cách cực kỳ tỉ mỉ kiên nhẫn, dù phương pháp có phần bạo lực đau đớn.

Để đảm bảo máu của Triển lưu thông tốt và ngăn ngừa hoại tử, mỗi nửa giờ Văn Liệt lại phải băng bó vết thương một lần. Cậu liên tục lau chùi vết thương khi máu tràn ra, dù rất đau đớn. Sau nhiều lần xử lý, vết thương của Triển ngày càng rõ ràng hơn, cơ bắp nổi lên trắng bệch, hắn không ngừng kêu đau.

Nhìn thấy Văn Liệt không chút nương tay vẻ mặt luôn bình tĩnh, các thú nhân xung quanh cảm thấy lạnh lẽo trong lòng và tự động lùi xa hơn.

Trước đó, Văn Liệt đã nói các thú nhân không được lại gần để duy trì ánh sáng tốt. Lúc đầu, mấy thú nhân không quan tâm lắm, nhưng giờ đây họ tự giác lùi xa.

Văn Liệt làm việc nhanh chóng hiệu quả, nhưng trong lòng vẫn đang đau đầu suy nghĩ cách băng bó vết thương.

Vết thương không sâu cũng không nhỏ, gãy xương còn làm tổn thương cơ bắp, cần phải dùng ván kẹp để cố định chặt chẽ. Vấn đề là, ngoài băng gạc thông khí, hắn không biết dùng gì để thay thế.

Có lẽ là do ánh mắt lo lắng của Văn Liệt, mà các thú nhân cảm thấy bối rối nhìn chằm chằm vào hắn. Văn Liệt mân mê đầu ngón tay, như đang tự hỏi mình cần làm gì tiếp theo.

Đột nhiên, Mâu hỏi: “Còn cần gì nữa không?”

Khi đã ngừng chảy máu làm sạch vết thương, Văn Liệt buông tay khỏi miệng vết thương nghiêm túc nhìn về phía Mâu.

Một người có mái tóc ngắn màu bạc, dựng đứng, tạo vẻ bất cần và hoang dã, đôi mắt thâm thúy và chiếc mũi cao thẳng, trông khác biệt hẳn. Hắn mặc một bộ đồ da thú màu đen, trông như một nhân vật trong một bộ phim hành động.

Văn Liệt mỉm cười khẩy, nghĩ rằng hắn đúng giống như một thiếu niên ở tuổi dậy thì, trang phục cũng rất giống.

Nếu không phải có chỉ nam trên màn hình với một chuỗi thông tin, cậu thật sự sẽ nghĩ đây là một kẻ to con nhưng không có đầu óc.

Hắn lặng lẽ kéo ngón tay giữa ra kiểm tra, quả nhiên, không giảm một chút nào.

“Mâu” hiện lên giữa màn hình chớp động, Văn Liệt nhấp mở ra, đó là những lời cảnh báo từ chỉ nam vừa rồi, không có một chữ nào được kéo dài chậm chạp ở đó.

Văn Liệt thở dài, nghĩ rằng, gia hỏa này, còn tưởng mình làm gì đâu.

Cậu nên làm thế nào để ngăn cản đối phương?

Cậu chỉ vào vết thương trên miệng, “Cần cố định đùi của hắn vào một tấm ván gỗ. Cách này khá đơn giản, chỉ cần dùng đá sắc cắt một khối là được. Nhưng vết thương cần thời gian để khép lại, băng bó cũng cần thông khí. Ta không tìm thấy vật gì để thông khí.”

Mâu nhíu mày, “Có thể dùng phiến đằng.”

/*Phiến đằng: là một loại vật liệu hoặc dược liệu có thể được sử dụng để giúp thông khí khi băng bó vết thương, giúp quá trình lành vết thương hiệu quả hơn. Mọi người có thể tra trên mạng "phiến đằng " hoặc "đằng thảo" mình đưa ảnh lên không được*/

Tá ánh mắt sáng lên, nói: “Không sai, phiến đằng thông khí rắn chắc! Ta sẽ đi tìm ngay!”

Văn Liệt tìm một viên đá sạch, ngồi xuống mở ra nồi đá đã giặt sạch miếng da thú ném tất cả vào trong nồi, dùng viên đá khuấy đều, sau đó bôi hỗn hợp lên miệng vết thương.

Mâu nhìn Văn Liệt chăm chú, rồi hỏi một cách không mấy quan tâm: “Đang làm gì?”

“Cầm máu.”

“Vừa rồi không phải sao?”

Văn Liệt liếc nhìn hắn một cái, nhận ra đối phương đã bắt đầu nghi ngờ mình, liền giải thích: “Bó xương, xương đùi của hắn bị gãy. Trước tiên phải cầm máu, sau đó mới xử lý miệng vết thương để cầm máu. Cầm máu trước cần dùng nước muối để tiêu độc, như vậy miệng vết thương mới không bị nhiễm trùng và mưng mủ, điều này sẽ giúp chân khỏi gãy có thể phục hồi như cũ.”

Văn Liệt cúi đầu, không nhìn vào Mâu, cố gắng giải thích rõ ràng nhiều lần. Các thú nhân vẫn chỉ hiểu biết một phần, nhưng điều này không cản trở họ nắm bắt được những từ khóa. Tá kích động hỏi: “Ngươi nói chân hắn có thể hồi phục?! Về sau sẽ không bị gãy nữa?!”

Ngay sau đó, hắn đột nhiên hạ giọng, vẻ mặt âm trầm, “Đừng nghĩ gạt chúng ta!”

Văn Liệt hiểu rằng đối phó với những người dã man này cần giữ khoảng cách, không thể quá thân thiết cũng không nên quá nịnh bợ. Hắn làm bộ không kiên nhẫn, trợn mắt nói: “Chân hắn hồi phục hay không có liên quan gì đến ta? Ta chỉ mới tìm được một loại thảo dược cầm máu, dùng thử xem có thể chữa khỏi hay không.”

Hắn cắn răng, thầm hận. Lẽ ra cậu không nên kỳ vọng vào việc nhóm người Mâu sẽ cảm động rơi nước mắt, nhưng ít nhất cũng hy vọng nhận được một ân tình.

Với lời giải thích của cậu, các thú nhân không hoàn toàn tin là sự thật, nhưng họ cũng không nghi ngờ quá nhiều, chỉ nghĩ rằng cậu thực sự đang dùng Bán thú nhân làm thí nghiệm, cho rằng lòng tốt của cậu là uổng phí.

Văn Liệt bên ngoài thì tỏ ra ôn hòa, nhưng thực ra bên trong cậu rất lãnh đạm, nếu không thì cậu đã không chỉ từ góc độ này mà xem xét vấn đề.

Tuy nhiên, Tá và những người khác không thực sự coi trọng Bán thú nhân này, mà là bị những thông tin chấn động từ lời nói của Văn Liệt làm choáng váng!

Ngay cả *Ô Nha đại nhân cũng không có cách nào chữa trị được bệnh gãy chân, nhưng Văn Liệt lại có thể chữa khỏi!

/*Là tư tế bộ Lạc*/

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều quên lời của cậu.

Lửa trại bập bùng sáng rực trên khuôn mặt mỗi người, khiến khu đất trống trở nên càng thêm yên tĩnh.

Làm sao Văn Liệt có thể có phương pháp trị liệu thần kỳ như vậy?

Mỗi bộ lạc đều có các tư tế duy nhất có khả năng chữa trị thú nhân, họ tuyệt đối không chia sẻ trí tuệ từ Thần Thú với người khác. Ô Nha đại nhân bộ lạc còn nghiêm ngặt hơn nữa.

Mà nhóm hầu mệnh tư tế, những người phục vụ Thần Thú, đều biết rằng việc chia sẻ kiến thức là điều không thể tưởng tượng nổi. Nếu bị phát hiện phản bội Thần Thú truyền đạt bí quyết cho người khác, họ sẽ bị đối xử như những Nguyên thú — bị đuổi đi.

Hơn nữa, nếu ngay cả các tư tế cũng không thể làm điều này, thì làm sao hầu mệnh tư tế có thể làm được?

Mọi người đồng loạt nghĩ đến một khả năng không thể tin nổi nhưng lại có vẻ là đáp án đúng ——

Văn Liệt đã thức tỉnh Vu Lực.