Chương 20: Mà Miên

“Đây là cái gì?”

Hắn cầm lấy chén đá phía dưới dính một cây cỏ dại, tuy rằng có màu trắng ngà tựa keo, dính vào mặt trên, Văn Liệt vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra.

Cây cỏ dại này rõ ràng là mà miên.

Mà miên, còn được gọi là huyết kiến sầu, là một loại cầm máu thảo thường thấy trong thực tế hiện đại."

/* "Mà miên" còn được biết đến với tên gọi là "huyết kiến sầu,".

Tôi đưa ảnh lên không được , mọi người có thể lên mạng tìm hình của nó nhoa */

Ở nông thôn, loại thảo dược giống như cỏ dại này có thể thấy được tùy ý. Người lơn hoặc tiểu hài tử nếu không cẩn thận cắt vỡ ngón tay, đổ máu không ngừng, thì có thể trích một cây cỏ từ mặt đất, bẻ gãy nhánh cỏ và đắp vào vết thương. Cây cỏ đó có tác dụng cầm máu rất nhanh, hơn nữa không sinh mủ và không để lại sẹo."

Quả kéo, nhìn vẻ mặt của Văn Liệt quá mức kích động, thật sự là khiến người ta hoảng sợ.

Hắn làm vậy chỉ để phòng ngừa dịch nhầy chảy ra từ nồi đá, nên đã dùng niêm trụ để giữ nồi. Vì thế, hắn mới hái cỏ dại từ lều của mình và lót chúng dưới đáy chén.

Hắn lắp bắp khi kể về lai lịch của thảo dược, Văn Liệt càng không thể kiềm chế được.

‘Ngươi nói là ở lều trại của ngươi có phải không? Hiện tại?’

Điều này quả thực là một bất ngờ lớn!

Trong khí hậu lạnh lẽo như vậy, không ngờ miên lại có thể sinh trưởng ngoan cường như thế.

Cậu hít một hơi thật sâu, tự nhắc mình phải bình tĩnh, rồi mới nói: “Lều trại của ngươi có như vậy sao? Ta rất thích nước sốt trắng trắng bên trong. Ta muốn đổi thịt với ngươi. Ngươi có ăn thịt cá không? Nếu không ăn được, xương thú không có thịt cũng được. Cái này không độc."

Quả kéo ngạc nhiên, rồi ngay lập tức cảm thấy rất vui, gật đầu liên tục: “Không, không, không! Ta rất thích ăn thịt cá! Thịt cá thì được. Chúng ta có rất nhiều thứ này trong lều trại, ta biết còn có mấy người trong lều trại cũng có. Ta có thể đưa cho ngươi tất cả!”

Quả kéo kinh ngạc vô cùng, hắn không ngờ rằng loại quả nhỏ bé xấu xí này, nghĩ rằng đó chỉ là một nhúm cỏ, nhưng Văn Liệt lại thích ăn.

Mặc dù đôi khi phi thú nhân cũng ăn cỏ dại, nhưng họ thường chỉ ăn những loại trái cây nhiều thịt, không có mùi cỏ, chắc chắn sẽ không động đến loại cỏ khô khan như thế này.

Hắn nghĩ, sở thích ăn uống của Văn Liệt thật kỳ lạ, không ngạc nhiên khi người khác không dám ăn thịt thú không có xương, nhưng cậu lại dám.

Văn Liệt cũng vô cùng kinh hỉ.

"Những thứ đó ta đều có thể dùng được. Nếu có người khác dựng lều trại ở đó, ta có thể dùng thịt cá hoặc thịt thú không có xương để trao đổi. Đến lúc đó, ta sẽ đưa đồ ăn cho ngươi, nhờ ngươi mang đi cho họ."

Cậu làm như vậy là muốn giữ lại một chút không gian lưu trữ. Đến lúc đó, hắn chỉ cần chuyển một chút hàng, tự giữ lại một ít phí trung gian cũng hoàn toàn hợp lý.

Tuy nhiên, Quả kéo ngay thẳng rõ ràng cũng không nghĩ đến điều này, mà chỉ cảm thấy vui mừng vì bản thân có thể giúp đỡ mấy nhà kia. liền vội vàng gật đầu đồng ý, nhìn còn hăng hái hơn cả Văn Liệt, buông công việc trong tay, "Vậy ta sẽ làm xong cỏ ngay cho ngươi! Rất nhanh thôi, không làm chậm trễ việc làm áo lông."

Nói xong, liền như một trận gió vội vàng chạy ra ngoài.

Thật là nhanh, Văn Liệt cảm giác mình còn chưa kịp phục hồi tinh thần từ kinh hỉ phát hiện ra thảo dược cầm máu, thì đã thấy Quả Kéo cõng một cái túi da lớn, ôm thêm không ít miên, lại vội vàng chạy vào.

Hưng phấn nói: "Đều ở chỗ này! Ta đã gom hết lại đây, không còn sót lại một cây nào!"

Hắn thậm chí không kịp chào hỏi mấy phi thú nhân ở các lều trại, liền vội vàng vọt vào lều trại của người khác để rút cỏ rồi đi.

Cũng may hắn không lấy đi đồ vật gì quan trọng, lại thêm việc có quan hệ tốt với những người trong mấy lều trại đó, nên họ không đuổi theo đánh hắn.

Văn Liệt thấy hiệu suất của hắn nhanh như vậy, kiểm tra một lần quả kéo mang đến các loại miên thảo dược, càng cảm thấy kinh hỉ với số lượng đầy đủ và chất lượng tốt. Với phẩm chất như vậy, hiệu quả cầm máu chắc chắn sẽ rất tốt.

Khi thấy Quả Kéo với khuôn mặt hồng hào đang ngốc đứng nhìn mình với vẻ co quắp, Văn Liệt không khỏi cười: “So với những gì ta tưởng tượng thì tốt hơn một chút, ta cho ngươi mười con cá được không?”

Dù thịt cá không phải là thứ gì quá hiếm lạ, nhưng ít nhất cũng là thịt, dùng những thảo dược không đáng giá này để đổi lấy thì tuyệt đối là đủ rồi.

Quả Kéo nhanh chóng lắc đầu, “Không, không cần, hai… A, bốn con là đủ rồi."

Hắn nhớ lại việc mình đã rút thảo dược từ bốn cái lều trại, cảm thấy mình nên cũng nên kiểm tra lại từng cái lều một.

Tuy nhiên, Quả Kéo có chút khẩn trương, xoa xoa tay nhìn Văn Liệt, “Ta, ta không cần thịt cá, chỉ là chưa bao giờ uống qua canh cá, ưm, có thể cho ta nếm thử một chút được không?”

Văn Liệt sửng sốt, rồi ngay lập tức bật cười.

Phi thú nhân này thật sự quá ngây ngô, làm sao có thể trực tiếp tìm người hái thảo dược chỉ lấy như vậy?

Cậu buồn cười, hơn nữa tâm tình cũng tốt, nói thẳng: "Ta cùng Mạch, cách trong chốc lát sẽ làm cá nướng ăn, còn có thịt thú không có xương thú, có lẽ còn có thịt chim. Ngươi nếu đều muốn nếm thử, thì lại chờ một lát, ta sẽ đảm bảo cho ngươi ăn no."

"Bất quá như vậy, làm áo lông hai thì hai con hôi ma chim thì không thể cho ngươi." Tuy rằng đối phương nhìn qua khờ khạo, cậu cũng không thể để đối phương những ảo giác về thịt của người khác.

Quả kéo không nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy, liền nghĩ rằng Văn Liệt nếu cá khó đều làm được thơm như vậy, thì những thứ khác chắc chắn sẽ không tệ.”

Lại nói, sau khi hắn ăn xong một bữa no, chắc chắn sẽ có hai con hôi ma chim. Hắn ăn ở nhà Văn Liệt, không cần tự mình lo lắng, vừa được ăn ngon lại vừa có lợi.

Hắn liên tục gật đầu, miệng nói: "Ta không ăn được nhiều như vậy đâu, hai con cá là đủ rồi!" Hắn sợ Văn Liệt sẽ nghĩ hắn ăn nhiều và không đồng ý.

Tiểu sói con Á nghiêng đầu lắng nghe toàn bộ câu chuyện, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đứng trên bếp đá, rồi "Ngao ô" một tiếng nhảy về phía hai người.

Quả kéo hoảng sợ theo bản năng vung tay lên.

Văn Liệt vội vàng tiến lên một bước, tiếp được sói con. Cậu cũng bị dọa một chút, hung hăng nhéo mông sói con, giả vờ tức giận nói: “Lại gây sự?”

Á lại ở trong lòng ngực cậu “Ngao ô” một tiếng, ngay sau đó tránh ra khỏi vòng tay Văn Liệt, nhảy xuống mặt đất, miệng ngậm một cành cây, đầu nâng lên hướng về phía bên ngoài lều trại, mơ hồ không rõ mà ô ô vài tiếng. Sau đó, nó đi về phía trước vài bước, lại quay đầu lại nhìn Văn Liệt.

Văn Liệt không nhúc nhích, Á nóng nảy, cắn cành cây rồi lại cắn ống quần của cậu.

Văn Liệt thấy sói con như vậy, nghĩ đến điều gì, vui vẻ nói: “Ngươi biết nơi nào còn có loại cỏ này?”

Á gật đầu rồi lại lắc đầu.

Sau đó, Á buông cỏ, móng vuốt chỉ chỉ Quả kéo, rồi ngậm cỏ chạy tới chân Văn Liệt.

“Ý nhóc nói, những loại cỏ đó cũng có chủ, muốn ta đổi bằng đồ ăn à?”

Á cao hứng, lại ngao ngao kêu vài tiếng.

Văn Liệt đành phải bế Á lên, không có việc gì, rồi nói: “Ta cùng nhóc đi xem.”

Văn Liệt nhìn đứng đối diện lều trại Quả kéo có chút trợn mắt há hốc mồm rồi nói: “Quả kéo, phiền ngươi giúp ta trông nồi được không? Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần chờ đống lửa tự động tắt, canh cá đã nấu gần xong là tốt rồi, cứ đặt ở đó cho ấm nóng là được. Ngươi có thể tự rửa sạch chén rồi đựng đầy để uống.”

Chờ quả kéo đỏ mặt lắp bắp đồng ý, Văn Liệt mới ôm Á đi theo chỉ dẫn của nó.

Cậu nghĩ rằng Á sẽ dẫn mình đến lều trại của người khác, nhưng không ngờ lại đi theo hướng ngược lại, hướng về phía đông trong rừng.

Nơi này theo lý thuyết không có người cư trú, trừ khi Á phát hiện ra nơi nào đó trong rừng, nhưng Á rõ ràng nói sẽ có người để làm trao đổi.

Văn Liệt ôm Á, nhớ lại lần đầu tiên thấy nó, là ở gần bên ngoài ánh rừng phía đông, trong lòng cảm thấy có chút dự cảm bất an.

Tác giả có lời muốn nói: Đúng hẹn tới, vỗ tay.