Chương 2: Thú nhân Mạch và Cách.

Cậu ở trên dốc đá kia đã xem qua, cái cánh rừng này là do các thú nhân tạo ra tương đối an toàn, rừng rậm bên ngoài đều không tính, an toàn nhưng chắc hẳn cũng sẽ không quá kém.

Không ngừng nhìn đi về phía nam, còn lại hai bên là giống với Tiểu Lâm Tử.

Chỉ là nói về Tiểu Lâm Tử, diện tích đối với cậu mà nói, cũng là rất dọa người rồi.

Cậu cũng không muốn đi quá xa, đi ở trong rừng trong chốc lát, chịu đựng các đau đớn trên người cùng với trận gió tuyết tạc vào bừa bãi, chậm rãi chặt cành cầy một ít bụi cây từ cây lớn, tích cóp một bó nhánh cây, rốt cuộc cũng nghe được vài tiếng tiếng chim hót, lúc này Văn Liệt mới hơi dừng lại bước, tâm tình rốt cuộc cũng sung sướиɠ một chút mà người trở về đi.

Bên ngoài quá lạnh, trận tuyết bên dưới dày chừng bốn năm tấc, chân bọc da thú bây giờ đã hoàn toàn không có tri giác.

Không ngờ khi trên đường trở về ở trong rừng thấy hai con sói, nhìn một hồi mặt mày tối sầm, bộ dáng gầy trơ cả xương, bỏ một cái chân về phía sau, hiển nhiên là chân bị thương, một cái chân trước nữa bước cũng chưa nhấc lên.

Chính là vì như vậy, Văn Liệt cũng không dám thiếu cảnh giác, trạng thái của cậu hiện giơ, chỉ sợ tới một con thỏ đều có thể đâm chết cậu, Văn Liệt đang đề phòng muốn chạy trốn, hai con sói kia đã phát hiện ra cậu, trong đó cái con sói đầu màu xám nhìn về phía cậu, trong ánh mắt mang theo nồng đậm sự nghi hoặc cùng kinh ngạc, cư nhiên phát ra tiếng nói: “Văn Liệt, ngươi không ở tốt trong lều trại, ra đây làm gì?”

Hỏi xong những lời này con sói kia liền trầm mặc, hắn biết tình huống Văn Liệt, mùa đông lạnh giá, không phải cùng đường ai cũng không muốn ra đây.

Đầu sói đen kia từ đầu đến cuối ánh mắt hờ hững, trừ bỏ vừa mới bắt đầu liếc mắt một cái xong sau cũng không có đem ánh mắt đặt ở trên người Văn Liệt, bên dưới chân hắn có một đồ vật giống như là củ sen, mỗi tấc bước đều có, nhìn phẩm chất đồ trên cánh tay kia thoạt nhìn như là một loại rễ cây của thực vật nào đó.

Văn Liệt nhận không ra hai đồ vật kia, nhưng có thể nhìn ra, này là hai người thú nhân đi, hẳn là đi tìm loại đồ vật dùng để ăn.

Đúng rồi, cậu hiện tại vừa mới phát hiện chính mình đã rời xa sinh hoạt hiện đại mà hiện ở thế giới thú nhân chưa từng biết rõ này, đây hiển nhiên là hai con sói trong bộ lạc thú nhân, hơn nữa là hai con sói tàn tật tình cảnh gian nan, mà không phải là dã thú gì.

Cậu nhìn chằm chằm hai cái đồ ăn trên mặt đất kia, trong dạ dày không thể ức chế mà điên cuồng kêu gào, nước bọt cũng không theo khống chế của chính mình tràn ngập toàn bộ khoang miệng, cái này làm cho cậu cảm thấy rất xấu hổ.

Bởi vì từng là cô nhi, cậu cũng chưa từng trãi khó khăn như những đứa trẻ mồ côi kia, bởi vì tốt số được gia gia nhận nuôi, đã bao nhiêu năm, cứ việc sống rất tốt tuy cũng không giàu có, nhưng trước nay chưa trãi qua tình huống giống như bây giờ, giống như tử thần đang gắt gao bóp chặt con đường sinh tồn và đường sống của cậu.

Cũng không có tình cảnh vì đồ ăn mà túng quẫn như vậy, cuộc đời đây là lần đầu tiên.

Có thể là ánh mắt của cậu quá mức nóng bỏng, ruốc cuộc khiến con sói đen kia cũng nhìn lại đây, như cũ trầm mặc, nhưng trong ánh mắt lạnh nhạt cũng đủ ép làm người lui lại.

Bị cặp mắt nâu cọ không hề cảm xúc kia nhìn, Văn Liệt bên tai chậm rãi nóng lên.

Sói xám nhìn nhìn sói đen, lại nhìn nhìn Văn Liệt, cuối cùng hướng về phía sói đen nói: “Mạch?”

Sói đen lúc này mới quay đầu tới, nói: “Đi rồi.”

Sói xám nhìn xong liền không nói chuyện nữa, bọn họ những ngày qua cũng không tốt, đã có năm ngày không có ăn cơm, đạt tới cực hạn thú nhân cực hạn. Hôm nay căn vẫn là bọn họ thật rất vất vả mới tìm được Kinh Thứ Hoa này, một ít đồ vật này, đối với sức ăn thật lớn thú nhân mà nói, cũng không đủ nhét kẽ răng. Hơn nữa mấy thứ này vừa mới bắt đầu là Mạch phát hiện, hắn không có quyền xử trí.

Huống chi, bọn họ còn có đang một tiểu gia hỏa đang còn nuôi nấng.

Ở dưới hoành cảnh tàn khốc, ác liệt như vậy, thương hại cùng đồng tình đều dư thừa.

Sâu trong nội tâm cũng không nguyện ý nguyện ý phân cho người tới một chút, chỉ là vừa mới dưới tình huống kinh ngạc kêu tên Văn Liệt, lại bởi vì đối phương là một phi thú nhân, mà trong xương cốt thú nhân luôn có ý muốn bảo hộ phi thú nhân do dự một chút liền thôi.

Nhưng cũng chỉ một chút, ở tình cảnh sinh mệnh nguy hiểm tàn khốc trước thiên nhiên này, trừ bỏ đồ ăn, những thứ sở hữu hết thảy đều trở nên không hề quan trọng.

Hai người đang chuẩn bị đi, Văn Liệt lại gọi bọn họ, “Chờ một chút! Tôi có biện pháp tìm được đồ ăn, đến lúc đó có thể phân các ngươi một ít, chỉ cần……” Văn Liệt vô thố mà liếʍ liếʍ môi, “Chỉ cần các người mượn tôi một chút đồ ăn.”

Một người bệnh suy nhược, bụng đói kêu vang so với trạng thái bọn hắn còn huống chi đây chỉ là một phi thú nhân sắp không xong, ở dưới thời tiết như vậy nói ra những lời này, nếu là thú nhân đều sẽ khịt mũi coi thường, chế giễu nhìn lại, Mạch Hòa Cách cũng giống vậy.

Nhưng cũng nói không chừng là đối đồ ăn cực kỳ khát vọng, còn là một phi thú với đôi mắt đen nóng bỏng tản ra làm cho bọn họ không đành lòng quang mang cự tuyệt, theo bản năng lời nói cự tuyệt bị chặn ở trong miệng, bọn họ tạm dừng một cái chớp mắt.

Văn Liệt gắt gao nhìn bọn hắn chằm chằm, thấy vậy lập tức bắt lấy cơ hội này, nói: “Tôi vừa mới ở trong rừng đi lại, phát hiện bên trong có một ít chim di trú, tôi có thể chế tác một loại công cụ bắt chim, dùng để bắt giữ loài chim…… Tích tiểu thành đại, ít nhất có thể lấp đầy bụng.”

Sói đen rốt cuộc chuyển mắt chính thức nhìn cậu một cái.

Văn Liệt tiếp tục nói, “Chỉ là thiếu mồi dụ chim mới bắt được, cho nên muốn trước hướng các người mượn một chút đồ ăn.”

Cậu có chút lo lắng đối diện sợ bọn họ không tin, lại đem trùng các bước công cụ bắt chim hình dung ra, “Có một loại chim có cái đuôi thật rất xinh đẹp, là màu hồng lam, tuy rằng không có nhìn qua quá rõ ràng, nhưng nhìn hình thể dáng vẻ kia cũng không tính là nhỏ, đáng giá để bắt.”

Cách nghe xong, lập tức nói: “Là chim véo von.”

Chim véo von được gọi vậy là bởi vì âm thanh nó hót tựa “Véo von” , màu sắc trừ cái đuôi ra toàn bộ lông là màu hồng lam, dưới ánh mặt trời hiện ra lượng sắc thái, phi thường xinh đẹp, nhanh nhẹn, tham ăn, phức tạp, là loài chim thường cư trú thú nhân bộ lạc thường thấy.

Mạch không nói gì.

Chim véo von cực nhanh nhẹn, đối với lục địa thú nhân của bọn mà nói là rất khó bắt giữ, kỳ thật không chỉ là chim véo von nhanh nhẹn, chính là tất cả loài chim khác cũng như vậy, bọn họ cũng rất ít khi bắt được, hơn nữa này đó loài chim hình dáng rât nhỏ, thỏa mãn không được sức ăn lớn của thú nhân, trong bộ lạc người từ trước đến nay sẽ không chú ý vào loài chim này.

Cho nên hắn thật rất hoài nghi Văn Liệt có năng lực bắt được hay không.

Cách cũng không tin, cũng cho rằng Văn Liệt là vì đồ ăn trong tay bọn họ.

Sói đen lại lần nữa mất đi hứng thú, tiếp tục về phía trước, chân trước thiếu hụt không thể gây trở ngại cho hành động linh hoạt của hắn, trong mắt Văn Liệt quang mang rồi chậm rãi ảm đạm rồi xuống.

Nhưng không có ít nhiều ngoài ý muốn, chỉ âm thầm tính toán trong chốc lát trở về có thể mượn thức ăn từ người khác đem lại đây.

Lại một giây sau đó, trong mắt cậu phát ra thần sắc kinh ngạc.

Chỉ thấy sói đen nghiêng người dùng một cái chân hoàn hảo còn tốt dùng móng vuốt sắc bén từ trên đùi câu lấy một chuỗi Kinh Thứ Hoa đang nối liền trước trong nháy mắt bay lên trời, đem chúng nó đưa đến trước người Văn Liệt, thanh âm lãnh còn mang theo một tia cảnh cáo: “Chỉ có nhiêu đây thôi.”

Nói cùng cách rời đi.

Văn Liệt đứng ở gió lạnh trong chốc lát, lúc này tâm tình mới phức tạp mà nhặt lên thực vật không biết tên trên mặt đất, một đường lại chặt một chút nhánh cây, liền đi trở về liều trại chính mình.

Tuy rằng sói đen toàn bộ hành trình thái độ rất lạnh nhạt, nhưng Văn Liệt lại không phải không biết tốt xấu, cậu trong lòng cảm kích, quyết định về sau có cơ hội, nhất định nghĩ cách báo đáp bọn họ.

Tác giả có lời muốn nói:Thời gian gần nhất gõ chữ hơi hỗn loạn, cụ thể đổi thời gian tới mới thời gian còn điều chỉnh tốt. Cụ thể sẽ nói ở văn án, cảm ơn.

-----------------------------------------