Hai người mang đồ của Văn Liệt vào lều trại phía sau, tuân theo sự yêu cầu của Văn Liệt. Cách và Mạch đào một cái hố nhỏ dưới mặt đất.
Khi cậu gọi nó là "hầm" hoặc "hố", lại một lần nữa làm tăng sự kinh ngạc và thán phục của 2 người.
Trong lòng, họ suy nghĩ về việc liệu sau này khi có đủ thức ăn hai người cũng muốn đào một cái hố như vậy bên ngoài lều trại để lưu giữ thức ăn dư thừa.
Lúc này, họ vẫn chưa biết hầm sẽ có tác dụng gì, chỉ đơn thuần cảm thấy rằng việc đặt thức ăn vào đó sẽ giúp giữ gìn và tiết kiệm không gian so với việc để một đống lớn thức ăn trong lều trại.
Mặc dù đất trên khu vực này rất cứng rắn nhưng với sức mạnh của thú nhân cường đại, và trước sự khéo léo của họ, nó bị đào lên trông mềm như đậu hủ. Chỉ trong chốc lát, hai người đã đào ra một hầm có diện tích sáu thước vuông.
Nhận ra ý của Văn Liệt, họ sử dụng sự khéo léo của mình để lấy sạch da thú và lấy gan, biến thịt thú thành các phần nhỏ gọn "Thiết" để bảo quản. Sau đó, hai người lại đặt chúng vào túi da thú sạch sẽ mà Văn Liệt đã chuẩn bị sẵn, sắp xếp chúng một cách gọn gàng và ngăn nắp bên trong hầm.
Còn thừa đầu thú , da thú, nước cũng bị đặt ở một bên.
Văn Liệt nhìn hai người sạch sẽ, động tác lưu loát, chỉ chốc lát sau, hai người đã chuẩn bị hết sự tình đều tốt, tựa hồ tàn khuyết hay không chút nào không chịu ảnh hưởng. Đối với Văn Liệt không khỏi, người có tâm sinh hâm mộ ghen tị, hận với những sức mạnh của họ.
Văn Liệt lại đưa cho hai người hai cái trứng làm thù lao, nhìn theo một đen một xám hai đầu lang đi xa, Văn Liệt mới xoay người vào lều trại.
Đống lửa đã bùng cháy lên, "Bệ bếp" trở nên đơn giản sau khi được sửa chữa.
Văn Liệt đem nồi đá đặt ở mặt trên, bỏ thêm sạch sẽ nước tuyết, một bên nhóm lửa bật lên, một bên lấy từ bên cạnh cố ý lưu ra một túi nhỏ mấy khối thịt thú không có xương, dùng dao đá gian nan mà cắt thành phiến.
Tốt xấu là có điểm muối, bận việc một ngày, Văn Liệt quyết định dùng một đốn thịt xối mỡ tới khao chính mình.
Thịt rắn tươi mới, với một chút gia vị, đơn thuần dùng muối nấu ra tới, bảo lưu lại hương vị tươi ngon.
Hơn nữa, thịt thú không có xương mỹ vị cao hơn một tầng, một nồi to lát thịt, ăn đến Văn Liệt gần như không thể ngừng!
Ăn xong, cảm giác căng bụng, nhưng Văn Liệt không thỏa mãn, lại cầm hai cái trứng đặt ở đống lửa để nướng, tính toán trước làm điểm sự tiêu thực, trong chốc lát ngủ sau lại ăn.
Đầu tiên muốn chuẩn bị cho giấc ngủ tốt, dù không có điều kiện hoàn hảo, nhưng có thể làm cho giấc ngủ của mình tốt hơn một chút, Văn Liệt đương nhiên sẽ không từ chối.
Nguyên giường là da thú, dưới phủ một ít cỏ khô và dây đằng mềm mại, phía trên là một vài miếng da thú.
Hơn nữa ban đầu lót trừ bỏ nhất phía dưới, một trương da thú lại có chút không giống nhau, còn lại đều da thú là cậu dùng để làm điều võng cái loại này.
Từ trong miệng Cách biết được, loại này dã thú tên là hắc nanh thú, hình thể khổng lồ, tính cách dịu ngoan, là loài ăn cỏ, đối với thú nhân mà nói tương đối dễ dàng bắt giữ. Thịt của loài này chất lượng và tươi ngon, là thức ăn phổ biến của các bộ lạc thú.
Cậu đem da thú của hắc nanh thú treo lên phơi khô trong một góc, da thú của hắc nanh thú có lông tơ cứng, không phù hợp để làm chăn ga.
Chỉ có thể nói rằng nguyên thân thật sự quá nghèo, không có cách nào khác, chỉ có thể sử dụng da thú của hắc nanh thú.
Cậu đem hai tấm da thú cũ treo ở phía dưới, sau đó lấy một ít cỏ khô, loại bỏ các cành lá, đặt lên phía trên, lúc này mới cắt cỏ khô mềm mại và sạch sẽ để phủ lên da thú theo thứ tự đã treo ở trên cùng.
Khi làm sạch da thú, cậu phát hiện một cốt châm cùng một loại tựa kim, có thể được sử dụng để mềm da thú.
Cậu ấy cởϊ qυầи áo thời điểm liền phát hiện, nguyên thân, đây là có bao nhiêu thiên không tắm rửa?
Trên người bùn điều đều có thể tích cóp xuống dưới niết tượng đất.
Tóc cũng dầu mỡ, một chạm vào liền ngứa, phía trước cậu ấy một bên làm quần áo một bên dùng tay cùng cốt châm cào.
Mãn móng tay phùng dầu bôi tóc.
đến đây cậu rửa sạch rất nhiều lần tay, liền sợ đem quần áo làm dơ.
Hết thảy đều thu thập thỏa đáng, Văn Liệt rốt cuộc an tâm đã ngủ.
Cậu không biết, liền ở lúc cậu ấy an tĩnh mà ở chính mình lều trại vá áo, ăn thịt, ngủ, phi thú nhân Văn Liệt cùng Tàn thú Mạch, Cách bắt tới rồi rất nhiều thú không có xương trở về ăn tin tức, mọi người nửa tin nửa ngờ trung truyền khắp nơi.