Chương 20: Đại nhân nhà ta khoan thai đến muộn 1

"Niếp Niếp, còn mấy ngày chính là ngày thiếu nữ. Con đưa Oanh Oanh Yến Yến đến cửa hàng Lan Thanh chọn chút vải vóc, để cho tú nương nhà hắn làm cho các tỷ muội mấy bộ xiêm y mới.”

Ngày thiếu nữ này được ấn định vào ngày trước Hạ chí, là lễ hội đặc sắc của Đại Yên quốc. Trong một sự kiện ác tính vài thập kỷ trước, có rất nhiều cô nương bị gϊếŧ, Hoàng Đế đã chọn lễ hội này để tưởng nhớ và an ủi linh hồn của họ trên trời cao. Ngày nay, ngày thiếu nữ chủ yếu được tổ chức cho những cô nương chưa cập kê, gia đình sẽ đi chùa cầu phúc để lấy một số vật phẩm, sau đó đeo cho nữ nhi vào ngày thiếu nữ.

Hầu hết các cô nương sau khi cập kê sẽ sớm lập gia đình và rời khỏi phụ mẫu, vì vậy ngày lễ này là hy vọng rằng các cô nương có thể lớn lên an toàn trong tiếng chúc phúc của tất cả mọi người, trải qua thời thơ ấu hạnh phúc.

Tống Vân đang định đến cửa hàng xem một chút gật đầu: "Nương à, tiêu phí hay là ghi vào sổ sách nhà chúng ta sao?”

"Đúng." Tống mẫu lại gần cài lại châu hoa hai bên tóc thay nữ nhi: "Cho dù là thông gia tương lai, nên tính toán sổ sách cũng phải rõ ràng, không thể thua thiệt người ta.”

"Ta đã biết!" Tống Vân vội vàng khoát tay áo với Oanh Oanh Yến Yến ở bên cạnh: "Đi thôi!”

*

Cửa hàng may mặc của nhà Phó Lan Thanh là "Yên Hà" và "Yên Sắc" cũng chỉ cách nửa con phố, đầu tiên Tống Vân đến cửa hàng nhà mình nhìn một vòng, sau đó mới chạy tới Yên Hà.

Yên Hà buôn bán phát đạt, cửa đình đông như chợ, Tống Vân dẫn Oanh Oanh Yến Yến chen chúc nửa ngày mới đi vào trong cửa hàng được.

Nhìn trái nhìn phải vẫn không nhìn thấy Phó Lan Thanh, Tống Vân không cần gặp hắn, cũng không thèm để ý. Sau khi chọn vải xong, Yến Oanh chọn thêm vài miếng vải màu sắc tươi mới, nhìn thích hợp cho nữ hài: "Những thứ đó ghi vào sổ sách Tống gia ở thành Đông, những thứ này ta trả riêng.”

Nàng đưa tiền riêng của mình, quầy thu ngân thấy là Tống Vân, vui vẻ tươi cười: "Cô nương tới rồi à? Đã lâu không gặp lại xinh đẹp hơn rất nhiều đó! Thiếu gia nhà ta ở hậu viện, không đi xem sao?”

Nghĩ đã tới rồi, không chào hỏi vị hôn phu cũng không được. Tống Vân liền bảo Oanh Oanh Yến Yến đi trà lâu đối diện chờ mình, một mình đi về phía hậu viện.

"Thanh ca…"

Nghe được xưng hô ngọt ngào như vậy, một cảm giác nào đó trong thân thể Tống Vân đột nhiên vang lên, bèn khom lưng trốn ở cửa viện, thò đầu nhìn vào bên trong.

Phó Lan Thanh đang ôm một cô nương dáng người nhỏ nhắn, hai người ghé vào bên tai đối phương nói nhỏ, bộ dáng mập mờ như pha dầu trong mật ong.

Cô nương đó... Tống Vân nhìn gương mặt một chút, giống như nữ tiểu nhị của Yên Hà.

Không trách được lại không để cho nàng nắm tay, thì ra không phải vì sợ vi phạm hình luật, mà là trong lòng có người.

Tống Vân nhìn Phó Lan Thanh dùng khuôn mặt giống cố nhân ôm lấy nữ nhân khác, chỉ cảm thấy buồn nôn, xoay người vội vàng rời đi, ngay cả Oanh Oanh Yến Yến cũng quên gọi, bước nhanh không mục đích, chỉ muốn ổn định tâm trạng một chút.

Nàng không có quá nhiều tình cảm đối với Phó Lan Thanh, tất cả chỉ là bởi vì hắn và cố nhân có khuôn mặt giống nhau, ngược lại trong lòng không quá phẫn hận ghen tị, chỉ có lửa giận cuồn cuộn không ngừng.

Nếu trong lòng đã có người thuộc về, còn đính hôn cùng mình làm cái gì?

*

Tư Lễ Lễ bước ra cánh cửa, ngáp dài duỗi thắt lưng: "Cuối cùng cũng kết thúc cấm túc, mau đi dạo một chút cùng ta!”

Thị nữ ở bên cạnh mang vẻ mặt lo lắng: "Cô nương, lần này cũng đừng về nhà muộn như lần trước, nếu không..."

"Ôi! Ta hiểu rồi!”

Ngoài miệng nói như vậy, ngược lại Tư Lễ Lễ không có bao nhiêu tự giác đi dạo, từng cửa hàng, rất nhanh mặt trời nghiêng về phía tây, nhuộm đỏ những đám mây ở chân trời.

Tư Lễ Lễ cùng thị nữ hai người đều xách đầy túi lớn túi nhỏ, thật sự là không mang được nhiều hơn, chỉ có thể tiếc nuối đi về nhà.

Khi hoàng hôn buông xuống, chợ cũng trở nên náo nhiệt. Nam nữ đông đúc ở hai bên đường, tất cả mọi người cố gắng tránh né người khác phái, nhìn rất là không được tự nhiên.

"A!"

Một tiểu cô nương y phục rách rưới đυ.ng vào, Tư Lễ Lễ kinh hô thành tiếng, vừa định nổi giận, liền nhìn thấy vết roi tím xanh trên cổ và cánh tay tiểu cô nương.

Tính tình nàng nóng nảy, nhưng lòng cực mềm mại, vội vàng lấy túi mua bánh đậu xanh ra đưa qua.

Nào ngờ tiểu cô nương chỉ xoay mắt to đen kịt, dùng ánh mắt khát vọng nhìn điểm tâm trong tay nàng, sau đó nhanh chóng chạy đi. Có lẽ đi quá vội vàng, một con hình nhân vải bẩn thỉu trượt xuống từ cổ tay áo nàng, rơi xuống chân Tư Lễ Lễ.