Chương 5: Tìm Tới, Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm Với Em 3

Đợi tới khi tới đại bộ đội, nhìn thấy Tưởng Triệt thiếu kiên nhẫn đứng ở cửa, cô mới chợt nhớ tới đoạn ký ức này, sao cô lại quên chuyện lớn như vậy chứ, đều tại khoảng thời gian này cô luôn nghĩ cách kiếm tiền ăn thịt, ngược lại ngó lơ chuyện quan trọng như vậy mất.

Hôm nay Tưởng Triệt khó khăn lắm mới tìm được cơ hội ra ngoài tới tìm Ngụy Huyên, vốn dĩ muốn nói cho cô biết gia đình đã đồng ý hôn sự của hai người họ. Nhưng đợi khi anh hăng hái ngồi lên xe khách mới phát hiện mình không biết nhà Ngụy Huyên ở đâu.

Hết cách, anh chỉ đành tới huyện thành trước, lại tới chỗ bạn bè hỏi thăm vị trí cụ thể thuận tiện tìm một chiếc xe đạp mới chạy tới nhà Ngụy Huyên, chặng đường này vừa nóng vừa mệt, khiến tâm trạng vốn tốt đẹp của anh bay biến, kết quả khó khăn lắm mới gặp được người, Ngụy Huyên còn đứng ngốc ở đó, dĩ nhiên anh không vui rồi.

Chỉ thấy anh đi hai ba bước tới trước mặt Ngụy Huyên, nhăn mày nói: “Em phát ngốc ra đây làm gì, lẽ nào mấy ngày không gặp đã không nhận ra anh rồi.”

Ngụy Huyên oán thầm trong lòng, quả thực là không nhận ra, đối mặt với người yêu của nguyên chủ trước mặt này, Ngụy Huyên thật sự không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối đãi với anh.

Do dự cả buổi, cuối cùng lên tiếng ngay một giây trước khi Tưởng Triệt sắp nổi quạo: “Trời nắng nóng như vậy, sao anh lại tới đây?”

Vừa nói tới chuyện này, cuối cùng Tưởng Triệt cũng nhớ tới chính sự, sắc mặt cũng từ âm u chuyển sang xanh trong, mang theo chút đắc ý nói: “Gia đình anh đã đồng ý hôn sự của hai chúng ta rồi, hôm nay anh tới chính là để nói cho em biết tin tốt này, hai ngày nữa sẽ có bà mai tới nhà cầu thân, sao nào, anh đã nói anh có thể thuyết phục mẹ anh, lần này em tin anh rồi chứ, có vui không?”

Ngụy Huyên: “…” Cô có thể nói không vui sao.

Tưởng Triệt thấy cô lại im lặng, lần này không giận, tưởng cô vui tới ngốc, dù sao thì giữa anh và Ngụy Huyên, luôn là Ngụy Huyên quấn anh nhiều hơn.

Chỉ là có thế nào anh cũng không ngờ được người trước mắt đã đổi một cái ngòi khác rồi.

Tiếp theo, Tưởng Triệt nói gì Ngụy Huyên cũng không nghe lọt tai nữa, đợi cô hồi thần, Tưởng Triệt đã sắp đi rồi.

“Anh đi về trước, nếu không không kịp chuyến xe cuối cùng về thành phố, em xem anh tốt với em cỡ nào, vì em mà lặn lội chạy tới đích thân nói cho em biết tin này, chỗ của em cũng hẻo lánh quá, sau này em gả cho anh, đồng nghĩa với hưởng phúc rồi.”



Nói ra lời này giống như mình đã chiếm tiện nghi lớn lao, Ngụy Huyên quát to trong lòng không cần, thật đó, thực ra anh quên tôi đi là tốt nhất.

Nhưng để không sụp đổ thiết lập nhân vật, cuối cùng cô cũng chỉ có thể nặn ra một nụ cười, lặng lẽ đưa mắt tiễn Tưởng Triệt đạp xe đi xa.

Ngụy Huyên lê bước chân nặng trịch về nhà. Trên đường, còn gặp phải mẹ Ngụy nghe thấy loa phát thanh vội vã chạy về: “Con gái, chuyện gì vậy, ai tới tìm con?”

Bây giờ Ngụy Huyên không có tâm trạng nói với mẹ Ngụy cái gì, thuận miệng kể qua loa một câu, xoay người về phòng.

Nằm trên giường, lôi ra hết ký ức liên quan tới Tưởng Triệt ở trong đầu ra, Ngụy Huyên rơi vào trầm tư.

Phải nói nguyên chủ làm sao quen biết và hẹn hò với người thành phố như Tưởng Triệt đây?

Trong chuyện này không thể không nhắc tới một người, đó là bạn học kiêm người bạn duy nhất của nguyên chủ, Biện Thiên Thiên.

Biện Thiên Thiên là người huyện thành, điều kiện gia đình cũng chỉ bình thường, trên có một anh trai một chị gái, dưới có một em trai, ở trong nhà cũng không hẳn là được chiều chuộng, nói ra còn không sống thoải mái bằng cô gái nông thôn như Ngụy Huyên.

Có một người cô gả tới Bắc Kinh, cho nên từ nhỏ giấc mơ của cô ấy chính là có thể giống như cô của cô ấy, gả tới Bắc Kinh sống.

Nguyên chủ có thể chơi được cùng cô ấy, ngoài tính cách hợp cạ, còn có tâm tư nhỏ tương đồng không tiện nói ra trong đáy lòng hai người.

Con gái thích mộng mơ, vốn dĩ cũng không phải chuyện xấu gì, nhưng xấu là xấu ở chỗ bây giờ đẩy Ngụy Huyên vào chỗ khó rồi.