- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Xuyên Qua Thập Niên 70: Gả Cho Con Trai Của Xưởng Trưởng
- Chương 48: Đông Chí Ăn Sủi Cảo 2
Xuyên Qua Thập Niên 70: Gả Cho Con Trai Của Xưởng Trưởng
Chương 48: Đông Chí Ăn Sủi Cảo 2
Cả gia đình mỗi người góp một câu, trò chuyện cực kỳ náo nhiệt, mãi đến khi phòng bếp vang lên tiếng ăn cơm của chị dâu Tưởng, mọi người mới dời bước đến bàn ăn ngồi xuống.
Hôm nay chủ yếu ăn sủi cảo, sủi cảo là do ba chị gái nhà họ Tưởng và chị dâu Tưởng tan ca về nhà cùng nhau bao, số lượng rất nhiều.
Mỗi người đều được chia một chén lớn, Ngụy Huyên nhìn chén sủi cảo đầy ụ, lén lút kéo tay áo của Tưởng Triệt.
“Sao thế?” Tưởng Triệt khó hiểu nhìn cô.
Ngụy Huyên nói nhỏ vào tai anh: “Anh gắp vài cái qua đi, sủi cảo nhiều quá em ăn không hết.”
Tưởng Triệt còn tưởng có chuyện lớn gì nên cô mới thần thần bí bí như thế.
Chị dâu Tưởng ngồi ở đối diện rất ghét cái kiểu âu yếm của bọn họ, trong nháy mắt trong lòng đã nảy ra một ý, giả vờ quan tâm nói: “Em dâu à, em đưa chén của em cho Tiểu Triệt hết, em ăn nhiêu đó có no được không? Em nhìn xem em gầy cỡ nào kìa, theo chị thấy thì em còn nhỏ tuổi thiếu hiểu biết, nghe lời chị, ăn nhiều vào, phụ nữ gầy quá cũng không tốt, khó mang thai.”
Ngụy Huyên biết ngay, chị dâu Tưởng sao có thể không nói móc nói mỉa bọn họ được.
Nếu nói gầy thì Ngụy Huyên thật sự không tính là gầy, rõ ràng còn có thịt thà, cũng không biết chị dâu Tưởng nhìn kiểu gì nữa.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt đồng ý của mẹ chồng, Ngụy Huyên đành phải nói: “Chị dâu, bình thường em ăn nhiều lắm, chỉ là hôm nay đồng nghiệp trong cung tiêu xã phân cho em một ít bánh dày nhà cô ấy làm, cho nên bây giờ còn chưa quá đối.”
Mẹ Tưởng nhớ lại lúc trước con dâu út ở trong nhà đúng là ăn không ít, lúc này mới thả lỏng lại, chẳng qua bà cũng bắt đầu để ý đến chuyện sinh con mà vợ thằng cả nhắc đến: “Tiểu Huyên à, chị dâu còn nói cũng không sai, con và Tiểu Triệt còn nhỏ quá, lớn như mang thai chắc chắn cũng không có kinh nghiệm gì, theo mẹ thấy thì chờ mang thai rồi, hai đứa bọn họ dọn về đây ở đi, có mẹ để ý mẹ cũng yên tâm hơn.”
Chị dâu Tưởng nghe mẹ chồng nói mà trong lòng tức muốn chết, đã dọn ra rồi mà còn muốn dọn về à, nằm mơ đi!
Tưởng Triệt cũng không muốn, bây giờ ở bên ngoài quen rồi, tự do biết bao nhiêu! Hơn nữa kiếm tiền sẽ bị nghiện, về đây sẽ không làm được nữa, cho nên anh trực tiếp mở miệng phá hủy ý tưởng này của mẹ anh: “Mẹ, tạm thời con không có ý định có con.”
Mẹ Tưởng đương nhiên không chấp nhận, lập tức sốt ruột nói: “Vì sao chứ? Nếu con thấy phiền không muốn nuôi con thì không phải còn có mẹ sao? Cùng lắm thì mẹ không đi làm nữa, mẹ ở nhà chăm con giúp con.”
“Được rồi!” Cha Tưởng thấy mẹ Tưởng càng nói càng kỳ cục, xen lời nói: “Ăn cơm thì lo ăn đi, nói mấy cái này làm gì, chuyện con cái tụi nó tự tính được, em đừng có xen vào.”
Mẹ Tưởng nghe ông nói bà quan tâm là quấy rầy con cái đã định nổi giận, nhưng ngẫm lại khó khăn lắm con út mới về nhà một lần, bà lập tức nhịn xuống không nói nữa.
Bà vốn định chờ ăn cơm xong lại lén lút giữ con trai lại từ từ dạy dỗ, nhưng Tưởng Triệt trơn trượt như lươn này sao có thể để mẹ anh bắt được cơ hội chứ? Anh đã tranh thủ lúc mọi người không để ý, chạy đến chỗ cha Tưởng xin xe đạp rồi dẫn theo vợ bỏ chạy.
Trên đường về, Ngụy Huyên ngồi ở ghế sau xe đạp nhịn cười hỏi anh: “Chúng ta cứ thế mà về có ổn không đó?”
“Yên tâm đi, có cha anh mà, cha anh sẽ thuyết phục được mẹ.”
Bên phía nhà họ Tưởng, chờ đến khi mẹ Tưởng phát hiện ra Tưởng Triệt đã đi, đúng là rất giận, nhưng cũng không thể trút giận lên người ba đứa con gái, chỉ có thể mất kiên nhẫn đuổi người về: “Được rồi, cũng trễ rồi, mấy đứa cũng mau về đi!” Đừng có ở lại đây chướng mắt nữa, có một người mà cũng canh chừng không xong.
Cho nên ba chị gái của Tưởng Triệt đành phải ngoan ngoãn dẫn theo chồng mình ra về.
Anh rể cả của Tưởng Triệt là một người thành thật, không có bất cứ ý kiến gì về việc mẹ Tưởng nổi giận.
Ở gia đình anh ấy, anh ấy cũng là anh cả, cũng giống với chị cả Tưởng, hai người đều có tính tính bao dung và hi sinh, hơn nữa bình thường nhà vợ cũng đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều, nếu không chỉ dựa vào tiền lương của anh ấy và chị cả Tưởng thì muốn nuôi sống ba đứa con trai và hai người già cũng sẽ rất vất vả.
Nhưng tình hình bên phía chị hai Tưởng lại khác, vừa ra khỏi nhà họ Tưởng, anh rể hai của Tưởng Triệt lập tức xụ mặt ngay.
“Cuối cùng anh cũng đã hiểu, cha mẹ của em đặt bộ tinh thần lên người thằng em út không có tương lai của em, cho dù mấy người con gái bọn em có hiếu thảo cỡ nào thì tất cả cũng đều uổng công.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Xuyên Qua Thập Niên 70: Gả Cho Con Trai Của Xưởng Trưởng
- Chương 48: Đông Chí Ăn Sủi Cảo 2