Mọi người trong phòng làm việc thấy Tưởng Triệt tươi cười đi vào liền rối rít trêu ghẹo: “Tưởng Triệt, mấy ngày nay có chuyện gì mà vui như thế? Nói ra để chúng tôi vui với, không phải là chuẩn bị thăng chức đấy chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi thấy cậu cười trộm không chỉ một lần.”
Đối mặt với sự ồn ào của mọi người, Tưởng Triệt vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, biết mọi người vì vị trí chủ nhiệm phòng làm việc mới đến thăm dò anh thì trong lòng không vui lắm. Tưởng Triệt anh là ai, tùy tiện nói mấy câu nhảm nhí có thể khiến anh nói hớ ra sao?
Anh ung dung sửa lại tay áo một chút, thuận mồm lừa gạt: “Em bây giờ mới vừa đi làm được mấy tháng, bàn về kinh nghiệm thì đâu có tới lượt em, trái lại anh Vương là đảng viên kì cựu, cơ hội lần này rất lớn đó!”
Mọi người đều biết Tưởng Triệt là người có bối cảnh nên người trong phòng làm việc bình thường cũng không dám chọc đến anh, nhưng lần này là chuyện lớn liên quan đến công việc nên cũng có vài người không nhịn được nói trước mặt Tưởng Triệt một vài lời như có như không.
Cái người được gọi là anh Vương kia chính là một trong số đó, có điều đừng thấy Tưởng Triệt nói chuyện khách khí chứ trong lòng anh cũng rất coi thường anh ta, theo lý thuyết ở cái tuổi đó của anh ta nếu muốn thăng thì đã thăng rồi, đến tuổi kia rồi mà vẫn còn làm một cán sự phổ thông như anh, không cần nói cũng biết là người không có bản lĩnh gì lớn.
Anh Vương lại còn nghe ra sự trào phúng trong câu nói của tưởng kiệt, anh ta còn tưởng rằng Tưởng Triệt thực sự biết được nội tình gì đó, lời vừa rồi là tâng bốc mình trước nên vui vẻ cười phá lên.
Nhất thời mọi người trong phòng làm việc đều chuyển sang bàn luận về đề tài này, Tưởng Triệt thấy sự chú ý của mọi người bị dời đi chỗ khác mới thầm tự thanh tỉnh lại, thời gian này anh thực sự hay để lộ tâm trạng ra ngoài như vậy sao? Sao ngay cả cười trộm cũng bị người khác phát hiện.
Lúc ăn cơm buổi trưa, anh cả Tưởng tìm được Tưởng Triệt.
“Anh nói này, em dọn nhà cũng đã hơn một tháng, ở bên ngoài vui quên lối về rồi à? Sao không biết đường về thăm cha mẹ một chút?”
Tưởng Triệt bị anh cả nhắc nhở như vậy cũng có chút lúng túng, thời gian này dồn hết tâm tư vào việc kiếm tiền, chứ không sao lại quên cha mẹ được.
“Anh, em biết rồi, qua hai ngày này em tìm cơ hội về nhà thăm cha mẹ, tiện ăn một bữa cơm.”
Anh cả Tưởng thấy thái độ của anh tương đối tốt, bấy giờ mới không nói gì nữa: “Nhớ đấy, cha mẹ cứ nhắc tới em mãi, nhất là mẹ, chỉ lo em ở bên ngoài chịu khổ, em về cũng tiện làm an lòng bọn họ.
Buổi tối lúc Tưởng Triệt tan làm về nhà thấy Ngụy Huyên đang đứng trong sân nhìn rau cỏ mới nhú trong vườn, không thèm nhúc nhích.
“Nhìn gì thế, nhìn cũng sững ra rồi?”
Ngụy Huyên chỉ cải dầu và cải xanh trong vườn nói: “Anh nhìn xem, cái này sắp lớn rồi, có thể ăn được.”
Tưởng Triệt vỗ một cái, quả thực không hiểu nổi tại sao vợ lại để ý cải trắng như vậy, rõ ràng thịt mới là thơm nhất.
Không muốn thảo luận chuyện này nữa, lại chợt nhớ tới những điều anh Ngô dặn lúc sáng, anh nói: “Đúng rồi, sáng nay anh Ngô cố ý cản anh lại, hỏi anh có thể đưa nhiều hàng hơn một chút không.”
Thịt kho nhà cô thời gian này được hoan nghênh nhiều Ngụy Huyên vẫn biết, cho nên cô chẳng hề kinh ngạc về chuyện anh Ngô đi tìm Tưởng Triệt, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Vì vậy cô vừa đi vào bếp vừa hỏi: “Vậy anh nói sao.”
Tưởng Triệt đi theo sau Ngụy Huyên: “Anh còn có thể nói sao nữa, đương nhiên nói những lời em đã dặn anh.” Nói được một nửa, Tưởng Triệt đi tới trước mặt Ngụy Huyên, tay chống bàn xít lại gần hỏi: “Anh cũng tò mò, tại sao em không đồng ý làm nhiều hơn một chút. Lò không đủ thì mua thêm cái nữa.” Theo Tưởng Triệt thấy thì đây không phải là vấn đề, rõ ràng là vợ thuận miệng mượn cớ để từ chối người khác.
Ngụy Huyên nhướn mày trợn mắt nhìn anh: “Anh thiếu tiền lắm à? Anh cũng chẳng suy nghĩ xem chúng ta vừa mới làm ăn, kiếm được bao nhiêu rồi? Lúc này khiêm tốn một chút, nếu không truyền đi rồi bị bắt thì làm sao?”
“Ha, vẫn là vợ suy nghĩ chu đáo.” Tưởng Triệt bị cô trợn mắt cũng không hề tức giận, khen không mất tiền thì cứ thoải mái khen thôi.
“Vậy mai anh sẽ đi từ chối anh Ngô.”
“Ừ.” Cô đáp lời, suy nghĩ gì đó một chút rồi lại nói tiếp: “Có điều anh có thể nói với anh Ngô, đợi qua một thời gian ngắn chỗ chúng ta sẽ có thức ăn mới để mang qua đó.”
“Không phải em nói chúng ta cần khiêm tốn hay sao?” Tưởng Triệt nghi hoặc.
Khiêm tốn chẳng qua là Ngụy Huyên mượn cớ thôi, nguyên nhân thực sự là do cô cảm thấy bất kể cái gì nhiều thì đều thành không đáng giá, mỗi ngày kiếm tiền một lu, cũng vừa khéo không khiến cơ thể mệt mỏi. Cô muốn việc làm ăn này lâu dài, tiếp tục đi chậm là thỏa đáng, thời cơ khuếch trương còn chưa tới.
Ngay cả món mới mà cô nói cũng không có quá nhiều, chỉ ngày được chỉ định mới có. Bản thân nhà cô cũng phải chuẩn bị thuận tay làm thêm chút, kiếm chút phí cực khổ ngoài định mức thôi mà.