Chương 39: Mời Khách Ăn Cơm 2

Rửa nước mấy lần, còn xoắn bện lại cho sạch sẽ, sau đó lật mặt, rửa sạch dầu mỡ bên trong bằng mấy lần nước, mùi vị mới không còn dọa người như thế nữa.

Móng heo và tai heo cũng rất nhanh đã xong, Ngụy Huyên nhận lấy kiểm tra một lần, không phải nói nhiều, Tưởng Triệt làm việc này rất tỉ mỉ, trừ lông măng nhỏ thì phần lớn đều đã được cạo sạch, lông măng nhỏ chỉ có thể tiếp tục dùng nước sôi dội một lần nữa.

“Được rồi, đến vậy là có thể rồi, những chuyện còn dư lại giao cho tôi đi.”

Vào bếp, trước rửa tai heo và móng heo qua một lần nước, lại cân nhắc tới chuyện người đến ăn cơm buổi tối tương đối nhiều, cắt móng heo thành khúc rồi thả vào trong bình để kho.

Thả thẳng tất cả gia vị cùng với tai heo, móng heo vào bên trong bình sau đó thêm nửa bình nước, điều quan trọng nhất là phải thêm rượu Thiệu Hưng, nhưng rượu này đắt mà còn cần dùng phiếu, không phải là thứ Ngụy Huyên có thể mua được, cô liền đổi rượu thành bia bán lẻ, một cân có chút tiền mà còn không hạn chế.

Còn bàn mùi vị thì dù sao đối với người không uống rượu như Ngụy Huyên mà nói thì đều khó uống giống nhau.

Cuối cùng cô đậy nắp bình lại đặt trên lửa lò là được rồi.

Còn ruột già thì chờ buổi chiều cô lén về một chuyến rồi bỏ vào sau.

Chỉnh lửa trong lò tới mức nhỏ nhất sau đó Ngụy Huyên khóa cửa đi làm, để nó nấu từ từ là được.

Buổi chiều tan làm Ngụy Huyên vội vã quay về nhà, vừa vào cửa là có thể ngửi thấy mùi thơm quen thuộc truyền ra từ trong bếp.

Đi vào mở nắp ra lại cành thơm. Cầm đũa đâm thử, không tệ, mềm nhừ cả rồi.

Ngay cả ruột già heo với cà rốt, ngó san mà Ngụy Huyên bỏ vào khi lén về buổi chiều cũng đã chín mềm.

Cô dời cái bình từ trên lò xuống rồi lại mở cửa lùa gió ra, đổi thành một ấm nước tiếp tục đun.



Ngụy Huyên vớt tai heo từ trong bình ra trước, để lạnh, cái này để lát nữa cắt thành một đĩa riêng.

Có thịt kho rồi, Ngụy Huyên không định làm hồng thiêu nhục nữa, thịt ba chỉ cắt hết thành miếng mỏng, xào củ cải trắng, lại xào thêm một đĩa măng hầm, không ít mỡ.

Dư lại còn có một cân thịt sườn, Ngụy Huyên vốn đang nghĩ lần trước làm thịt chiên nước sốt, phản ứng của mọi người không tệ nên định làm tiếp một lần nhưng nhìn lượng dầu không nhiều còn dư lại trong nhà, cuối cùng cô vẫn đổi thành sườn với đường giấm, cũng là vị chua ngọt.

Thức ăn có thịt chỉ một chút này, Ngụy Huyên nhìn một chút lại thêm một đĩa cà rốt xào hạt tiêu, tính cả cái này thì cũng đã sáu món ăn, cuối cùng lại còn nấu canh trứng gà.

Tưởng Triệt đã về từ sớm, giờ đang ở gian chính chiêu đãi bạn.

Cô vói đầu ra bên ngoài gọi một tiếng.

Ngụy Huyên đưa thịt kho đã vớt ra cho Tưởng Triệt vừa nghe thấy gọi mà chạy tới.

Cô cũng tự bưng đĩa tai hoa đã thái chỉnh tề cùng anh tới gian nhà chính.

“Để chờ lâu rồi, xin lỗi mọi người, thức ăn đều xong rồi, mọi người ngồi xuống uống rượu trước.”

Tưởng Triệt đặt cái đĩa trong tay xuống, cầm lấy chai rượu rót cho bọn họ: “Rốt cuộc cũng có thể ăn rồi, tới đây, ngồi đi, chúng ta uống trước.”

Mối quan hệ giữa ba người với Tưởng Triệt thực sự rất thân thiết, họ cũng không khách khí, ngồi xuống theo thứ tự.

“Em dâu, vậy bọn anh động đũa trước.”

Ngụy Huyên chào hỏi: “Mau ăn đi, nếm thử xem tay nghề của em có hợp khẩu vị của mọi người không.”



“Ngửi được mùi thơm từ sớm, thèm đến tận bây giờ.” Dứt lời liền gắp một miếng tai heo cho vào miệng.

Có một người gắp trước, hai người sau cũng vội vàng thử.

Ngô Vận nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống: “Lần này Tiểu Triệt thực sự không lừa chúng ta, tay nghề của em dâu không hề kém các đầu bếp lớn.”

“Lần này tin chưa!” Tưởng Triệt đắc ý nói.

Hai người bạn còn lại cũng cười nói: “Tin rồi, lần sau chúng ta có chỗ đi ăn cơm chùa.”

“Cút, còn muốn ăn chùa của tớ à.”

Thấy mấy người hi hi ha ha, Ngụy Huyên cũng không đợi thêm, cô trở về phòng bếp bưng thức ăn còn lại.

Bản thân cũng ngồi bên cạnh Tưởng Triệt bắt đầu ăn cơm.

Bữa cơm này có thể nói là chủ khách đều vừa lòng.

Sau đó hai người bạn đi trước, Ngụy Huyên thấy thời cơ đã tới liền nói những lời mình đã chuẩn bị từ trước.

“Anh Ngô, anh thấy thịt kho em làm thế nào?”

“Mùi vị thực sự không tệ, dù trong số những chỗ anh từng ăn thì không tính là nhất nhưng cũng không thua kém là bao.”

Bởi vì phải làm ăn, giao thiệp rộng nên đồ Ngô Vận từng ăn quả thực không ít.