Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Thập Niên 70: Gả Cho Con Trai Của Xưởng Trưởng

Chương 34: Nộp Tiền Lương Lên 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh cả Tưởng thấy bộ dạng rất muốn cười nhưng không dám cười thì “hừ” một tiếng rồi nhìn về phía cha Tưởng: “Em trai nghĩ sao mà lại dọn ra ngoài? Đây không phải là đang làm loạn sao? Cha mẹ, hai người cũng đồng ý? Bọn chúng dọn ra ngoài nào có thoải mái như ở nhà chứ.”

Mẹ Tưởng vốn cũng không muốn con trai nhỏ dọn ra ngoài, giờ nghe con trai lớn nói như vậy cũng đưa đôi mắt mang hy vọng nhìn về phía cha Tưởng, mong rằng ông có thể khuyên thêm đôi câu.

Nhưng cha Tưởng còn chưa lên tiếng, chị dâu cả đã mở miệng trước: “Nếu chú ấy đã muốn dọn ra ngoài thì nhất định là có lý do riêng của mình, chúng ta nói gì cũng không hay, nói nhiều làm chú ấy mất hứng.”

“Cô, cô không biết nói chuyện thì im đi.” Anh cả Tưởng bị vợ chọc tức đến không chịu nổi nữa.

“Ôi, em nói sai chỗ nào chứ, tính khí đó của chú ấy anh quản được sao?” Chị dâu cả không hề bớt đi mà còn tiếp tục phản bác.

Anh cả Tưởng còn định tiếp tục la rầy, cha Tưởng lại đặt mạnh ly trà trong tay xuống: “Được rồi, bớt tranh cãi chút đi.”

Sau đó, ông nhìn về phía anh cả Tưởng rồi nói: “Con có lòng yêu thương em trai, cha rất vui vẻ an tâm, chỉ có điều con dâu nói cũng không sai, chuyện Tiểu Triệt đã quyết định làm thì chúng ta có phản đối nữa cũng chỉ là vô ích, còn chẳng bằng để nó thử dọn ra ngoài ít lâu, đối với nó cũng không có gì hại, được rồi, chuyện này cha và mẹ con đã quyết định từ sớm, con cũng không cần khuyên nữa. Em trai con dọn nhà chắc chắn có rất nhiều việc, con xem thử xem có chỗ nào cần con phụ một tay hay không.”

Nói xong, ông quay sang nháy mắt với mẹ Tưởng rồi cùng nhau quay lại nhà.

Thấy cha mẹ đi, anh cả Tưởng dù có gấp hơn nữa cũng không có cách nào, không thể làm gì khác ngoài nghe lời cha Tưởng đi hỗ trợ.

Chị dâu cả thấy chồng phải đi lúc này lại vô cùng vui vẻ không ngăn cản, chỉ dặn dò một câu: “Đi sớm về sớm nhé.”

Hai người bạn của Tưởng Triệt lái một chiếc xe ba bánh tới, quần áo chăn mền đều đã được mang lên xe, giờ đang dọn mấy cái tủ, nhìn thấy anh cả tới Tưởng Triệt lập tức nói: “Anh cả, anh tới thật đúng lúc, giúp một tay đi.”

Mấy người hợp sức chất đồ lên trên xe, anh cả Tưởng cũng lên xe, thuận đường đi xem qua chỗ mà em trai mình đang ở.

Đến nơi, anh cả Tưởng xuống xe thấy nhà ba gian liên tiếp trước mắt, kéo Tưởng Triệt lại hỏi: “Ba gian này đều là của hai đứa à?”



“Đúng vậy, anh cả, chỗ này của em cũng không tệ lắm đúng không.”

Anh cả Tưởng nhìn hồi lâu rồi cười nói: “Không tệ không tệ, nhanh, trời tối rất mau, chúng ta nhanh nhanh mang đồ vào.”

Chỗ này còn rộng rãi hơn ở nhà, lo lắng trong lòng anh cả Tưởng cũng lắng xuống không ít.

Bốn người đàn ông trường thành làm việc động tác nhanh chóng, chẳng bao lâu đã sắp xếp các đồ vật ổn thỏa.

“Vất vả cho mọi người rồi, để qua hai ngày nữa nói Tưởng Triệt mời mọi người tới dùng cơm!”

Tiễn mọi người xong, Ngụy Huyên ngâm nga một bài hát, bắt đầu sắp xếp giường.

Tưởng Triệt ngồi một bên thấy mi mắt của vợ mình đều mang ý cười, anh buồn cười nói: “Vui vẻ đến vậy à?”

“Đó là đương nhiên, đây chính là nhà chúng ta.” Nói xong cô nhớ tới cái gì đó, quay người lại nhìn về phía Tưởng Triệt nói bằng giọng nghiêm túc: “Chúng ta có thể nói chuyện hẳn hoi rồi, sau này tiền lương của anh đều phải nộp lên đây, bắt đầu từ giờ chúng ta phải bắt đầu gửi tiền nên không thể có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, không hề có tiết chế như ngày trước.”

Tưởng Triệt không tình nguyện lắm nhưng Ngụy Huyên cũng không cho phép anh lừa gạt qua mặt, cô mở cái hộp để tiền của mình ra: “Đây là tất cả tiền trong nhà chúng ta bây giờ, tổng cộng có sáu trăm bốn mươi đồng tiền, anh thì sao, bây giờ lấy ra ngay xem.”

“Tại sao em vẫn còn dư nhiều tiền như thế?” Tưởng Triệt kinh ngạc. Anh biết sáu trăm đồng ngày trước nhà anh dùng làm sính lễ hỏi cưới toàn bộ đều ở trong tay Ngụy Huyên nhưng sắp xếp nhà cửa cũng tốn không ít tiền đâu.

“Hừ.” Ngụy Huyên đắc ý nói: “Trong này trừ sính lễ hỏi cưới ra còn có một trăm năm mươi đồng mẹ em áp đáy rương cho em, mấy ngày nay xài hơn một trăm đồng, còn lại chừng này.”

Nếu không phải vì tiền lương hai tháng trước đều dùng để mua áo len dệt thì vốn sẽ có nhiều hơn, những khoản đó tiết kiệm cũng không được, khá may sắp tới lại phát tiền lương, đến lúc đó tiền bỏ vào trong cái hộp nhỏ sẽ được ghi sổ.
« Chương TrướcChương Tiếp »