Chương 30: Thuyết Phục Cha Mẹ Chồng 1

Mẹ chồng của chị Hồng là một người rất lạnh lẹ, vừa thấy con dâu dẫn người về là vui tươi hớn hở chạy ra đón, nào là đổ nước nào là lấy bánh quy.

Làm Ngụy Huyên cực kỳ xấu hổ, nhanh chóng đưa quà tặng mà cô đã chuẩn bị sẵn sàng: “Chào dì, dì đừng bận rộn nữa, chuyện của con làm phiền dì quá rồi.”

“Không phiền, không phiền chút nào, chỉ nói vài câu thôi, con khách sáo thật đó, trong nhà cũng không thiếu mấy thứ này, sau này đến đừng có mang theo nữa.” Ngụy Huyên vừa xinh đẹp lại lễ phép, bà cụ đều thích mấy người trẻ tuổi như thế.

Ba người ngồi chơi một lúc, Ngụy Huyên lập tức đi theo mẹ chồng của chị Hồng đi ra ngoài.

Ngụy Huyên vừa đi theo ở đằng sau, vừa nghe bà cụ giới thiệu.

“Chúng ta đi đến căn nhà gần nhất trước, ở ngay sau nhà dì thôi, không khác căn nhà dì ở là bao, cũng là một cái tứ hợp viện tách ra, một căn nhà khoảng chừng mười lăm mét vuông, nếu con muốn thuê thì có thể tự ngăn cách phòng ra, bên trong ngủ, bên ngoài để ăn cơm hoặc tiếp khác cũng coi như đủ dùng.”

Đến nơi, bà ấy lại chỉ khu vực dưới mái hiên nói: “Mọi người nấu cơm ở chỗ này, dùng tấm ván gỗ dọn dẹp một chút là được.”

Ngụy Huyên đi vào trong nhìn, cảm thấy căn nhà này không tệ, nhưng mà người ở trong tứ hợp viện quá nhiều, cô mới đến trong chốc lát mà đã có vài người lấp ló nhìn về phía này, như vậy thì không phù hợp với mục đích dọn ra ở riêng của cô, cô càng thích một căn nhà đơn riêng biệt hơn.

Thấy vẻ mặt Ngụy Huyên không phải quá hài lòng, mẹ chồng của chị Hồng lại dẫn cô đi đến nơi tiếp theo.

Nơi thứ hai cũng rộng ngang ngửa chỗ đầu tiên, điểm khác nhau chỉ là nơi này là nhà lầu.



“Căn nhà này là nhà ở mới do đơn vị phân cho, hai vợ chồng son tạm thời còn ở trong nhà, cho nên căn nhà này bị bỏ trống không sử dụng, bởi vì đây là nhà lâu nên tiền thuê sẽ đắt hơn căn trước bốn đồng, nếu con muốn thuê thì có lẽ còn có thể bàn lại.”

Căn nhà này tốt hơn căn nhà trước một chút, kế bên chỉ có ba nhà, nhưng Ngụy Huyên còn muốn xem thử xem có căn nào tốt hơn nữa không.

Căn nhà cuối cùng ở xa nhất cũng tàn tạ nhất, nhưng Ngụy Huyên lại cảm thấy căn nhà này hợp ý cô nhất.

Căn phòng này cũng là tứ hợp việc ngăn cách ra, chẳng qua bố cục của mấy căn nhà cô xem hôm nay giống như đều là mấy căn nhà ngược trước kia để cho người hầu ở, đại khái là bởi vì quá sập xệ, cả ba căn nhà đều trống không, trước nhà không chỉ có một cái sưng rộng chừng mười mấy mét vuông, trong sân còn có giếng, Ngụy Huyên thò đầu xuống nhìn, đáy giếng còn có một lớp nước, tìm người đào vét là có thể sử dụng.

Càng quan trọng nhất là sân của mấy căn nhà trước mặt đã hoàn toàn được xây ngăn cách tách rời ra, con đường thông ra con đường phía sau đã bị người ta dùng gạch liên tiếp với vách tường xây thành một căn nhà kho nhỏ bịt kín đường, thậm chí lúc nãy mẹ chồng của chị Hồng dẫn cô đi vào đều phải đi cửa sau, như vậy miễn cưỡng cũng coi như có được một không gian riêng biệt.

Nhưng mà trước khi vào ở căn nhà này có lẽ cần phải tìm người đi sửa chữa hoàn thiện lại một ít, nếu không thật sự không thể ở.

Trong lòng đã có quyết định, Ngụy Huyên lập tức hỏi mẹ chồng của chị Hồng: “Dì à, nếu con muốn thuê hết luôn mấy căn nhà này thì giá cả khoảng bao nhiêu?”

Hiển nhiên mẹ chồng của chị Hồng không ngờ cuối cùng Ngụy Huyên lại ưng ý nơi tồi tàn nhất này, điều kiện của hai căn nhà trước đó tốt hơn chỗ này rất nhiều. Bà ấy dẫn Ngụy Huyên đến chỗ này xem là bởi vì bà nhận ra Ngụy Huyên không quá hài lòng với hai căn nhà trước, nghĩ đều đã đi xem rồi, đi thêm vài ba bước nữa cũng chẳng sao, nhưng mà trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần hôm nay đi một chuyện uổng công này rồi.

Cho nên bà ấy ngẩn ra một lúc lâu mới nói: “Con xác định muốn thuê thì dì có thể đi hỏi giúp con, nhưng mà dì cảm thấy nhiều nhất là bảy đồng một tháng, dù sao thì nơi này đã bị bỏ hoang lâu như thế, con muốn ở thì phải bỏ tiền dọn dẹp một chút nữa mới được.”