Chương 14: Kết Hôn Rồi! 3

Dưới bầu không khí bình yên này, thời gian nhẹ nhàng trôi qua, một ngày trước khi Ngụy Huyên gả chồng, hai cô chị họ nhà chú cũng đến đây đưa cô đi gả chồng.

Nhà chồng của chị hai họ Ngụy Vũ ở ngay trong thôn, đã nghe người trong thôn nói Ngụy Huyên tìm được một gia đình chồng tốt từ lâu, chỉ là dạo gần đây còn của cô ấy bị bệnh, không rảnh đến hỏi thăm, bây giờ có cơ hội, lập tức kéo Ngụy Huyên đến hỏi thăm không ngừng.

“Được rồi, em đừng có hỏi mãi, ngày mai Ngụy Huyên còn phải dậy sớm, chị phải về nhà mẹ xem thử, em có đi chung không?”

Chị họ cả nhà chú hai Ngụy Duyệt gả xa, khó khăn lắm mới về nhà một lần, không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này nghe em họ nói nhảm.

Ngụy Vũ vốn định hỏi thêm vài câu, nhưng chị cả họ đã nói thế rồi, cô ấy cũng không tiện ở lại quấy rầy Ngụy Huyên tiếp, chỉ đành để quà tặng của cô ấy lại rồi đi về nhà cùng chị.

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Huyên còn đang ngủ ngon đã bị mẹ Ngụy dựng đầu dậy: “Mau thức dậy, còn ngủ nữa là Tiểu Triệt đến tới nhà đó.”

Ngụy Huyên bị tiếng gọi cực to của mẹ Ngụy đánh thức, tối hôm qua cô mất ngủ, bây giờ còn rất buồn ngủ. Miễn cưỡng nheo mắt nhìn bầu trời, trong lòng lèm bèm rõ ràng vẫn còn rất sớm.

Dù sao cũng đã thức giấc, cô cũng không ngủ nướng nữa, trả lời rồi xốc chăn đi xuống giường, cầm bộ quần áo đã ủi thẳng thớm treo sẵn trên đầu tủ lên thay, đi ra ngoài rửa mặt.

Cô mới vừa ăn sáng xong không được bao lâu, chú thím và những người cùng thôn đến giúp đỡ đã lục tục đến, mẹ Ngụy thấy quá nhiều người, đẩy cô vào trong nhà, để mấy chị em cùng thế hệ vào trong phòng nói chuyện với cô.

Trong những cô gái cùng thế hệ với cô, ngoại trừ hai người chị họ ngày hôm qua đã đến ra, còn có hai cô gái trạc tuổi cô cùng thôn cũng đến.

Còn về phía nhà ngoại của mẹ Ngụy, hình như bà vẫn không giao tiếp với bà con ở bên kia, Ngụy Huyên không biết rõ nguyên nhân, trong ký ức của nguyên chủ cũng không có.



Mấy cô gái trong phòng nhìn thấy bộ quần áo Ngụy Huyên mặc trên người, vô cùng hâm mộ, nghe nói là do cô tự làm, vội vàng học hỏi cô, dự định cũng tự làm cho bản thân một bộ mặc. Mấy bộ quần áo bày bán trong cửa hàng ở thủ đô bọn họ mua không nổi, nhưng một miếng vải thì tiết kiệm dành dụm vẫn thừa sức mua.

Mãi đến khi Tưởng Triệt lái xe ô tô đến rước dâu, mấy cô gái mới có chút chưa đã thèm kết thúc đề tài này.

Ngày hôm nay Tưởng Triệt vô cùng oai phong, chiếc xe anh đang lái là ô tô mượn của xưởng, bạn của anh lại mượn cho anh một chiếc xe jeep, suốt đoạn đường đi này, không biết đã làm cho bao nhiêu người bàn tán.

Chỉ thấy anh mặc một bộ quần áo ống loe vô cùng sành điệu, ngẩng đầu bước từ trên xe xuống, đi về phía cha Ngụy và mẹ Ngụy nói: “Cha mẹ, con đến đón Ngụy Huyên.”

“Được được, sau này hai đứa phải chung sống hòa thuận với nhau đó.” Mẹ Ngụy rưng rưng nước mắt dặn dò.

“Dạ, con đi đây.”

Mãi đến khi bị Tưởng Triệt kéo vào trong xe, Ngụy Huyên mới cảm thấy có chút chân thật, cô thật sự đã kết hôn ở thời đại này.

Nhìn căn nhà đất của nhà họ Ngụy càng lúc càng xa, trong lòng Ngụy Huyên mới tràn ra cảm giác lưu luyến, tuy rằng thời gian không dài, nhưng mà từ trên người mẹ Ngụy cô lại cảm nhận được tình thương của mẹ mà cô chưa từng có.

Tưởng Triệt đang vô cùng hăng hái lái xe, quay đầu lại đã thấy vợ mình rơi nước mắt, anh khó hiểu hỏi: “Ngụy Huyên, hôm nay là ngày lành kết hôn, em khóc gì chứ?”

Tưởng Triệt nhắc nhở, Ngụy Huyên mới kinh ngạc phát hiện cô đã khóc, cô lấy lại tinh thần nhanh chóng lau mặt nói: “Không có gì, em chỉ là vui quá thôi.” Trong lòng cô lại âm thầm phỉ nhổ mình đúng là càng sống càng thụt lùi.

Lại nghĩ đến chuyện Tưởng Triệt nhìn thấy cảnh này, mặt lại đỏ lên.