Chương 34

Có lẽ là thấy Hạ Noãn nhìn các cô cười, hai cô bé tức khắc kích động dậm chân: "A a a, chị ấy nhìn chúng ta!"

"Chị ấy nghe thấy mình nói chuyện hả ?"

"Ui....tao muốn qua bên kia nói chuyện với chỉ quá, nhưng nói gì bây giờ..."

"Chân tao sắp không khống chế được rồi!" Nói xong, cô gái nhỏ cắn răng, hít sâu một hơi, lôi kéo cô bạn của mình đi qua.

Hạ Noãn còn đang ngồi cạnh chờ, thấy các cô bước lại, cười cười thân thiện.

Liền thấy hai cô gái nhỏ liếc nhau, cô bé phát hiện Hạ Noãn trước chắp tay trước ngực, giọng thấp thỏm khẩn trương nói: "Chào chị, chị ơi tụi em đều là fans của chị, chị có thể ký tên cho tụi em được không ?"

Ký tên ?

Hạ Noãn hơi kinh ngạc, có chút buồn rầu nhíu mày: "À, tôi không có chuẩn bị gì để ký tên."

Cô gái nhỏ vội lắc đầu, trong tay đã rút ra một cuốn sổ nhỏ xin xắn và bút từ túi xách của mình, nói: "Chị ký cho em ở đây đi, được không ?"

Cứ như vậy mà thành tâm thành ý đầy chờ mong đưa tới trước mặt Hạ Noãn. Vì Hạ Noãn có linh khí, có thể dùng thần thức cảm nhận được hai cô bé này tuyệt đối đang nói sự thật, trái tim của hai cô bé còn đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Hạ Noãn không có cách nào cự tuyệt, cũng không hề nghĩ sẽ cự tuyệt, liền cầm bút của cô bé lên, ở trang lót của quyển sổ viết một câu rồi ký tên: "Cảm ơn bạn đã thích tôi, Hạ Noãn."

Cũng viết cho cô bé kia một dòng tương tự.

Hạ Noãn không thích viết lối chữ thảo, đặc biệt là đang cầm bút hiện đại trong tay nên nét chữ thập phần nghiên túc.

Có kinh nghiệm luyện chữ suốt mấy trăm năm không gián đoạn, thư pháp vào lúc này cũng đạt được trình độ triển lãm, cho dù dùng bút lông cũng nhìn ra được chữ cô viết thật quyên tú.

Hai em gái nhỏ mê muội nhìn hai mắt sáng như ngôi sao, các cô m cũng kinh hãi một chút làm sao chữ Hạ Noãn lại đẹp như vậy, đồng thời cũng chú ý tới tay cô.

Hiện tại Hạ Noãn vẫn chưa có tác phẩm tiêu biểu nào đủ để cho người ta nhớ kỹ, nhưng giá trị nhan sắc của cô cũng muốn thành thương hiệu. Fans của cô hiện tại cỏ bản đều là nhan cẩu, mà thân là nhan cẩu thì làm sao có thể không chú ý đến bàn tay xinh đẹp này.

"Hạ Noãn, tay chị cũng đẹp quá đi, thon dài, trắng trẻo còn mềm mại, thời cổ nói " Thủ như nhu đề, Phu như ngưng chi"(*), chính là nói đôi tay này rồi" cô gái nhỏ vểnh môi, nhìn si mê say đắm.

(*) Thủ như nhu đề, Phu như ngưng chi: Tay trắng và mềm như mầm cỏ non, Da trắng mịn màng như mỡ đông.

Ánh mắt đó làm tu sĩ mấy trăm năm không sợ trời không ngại đất như Hạ Noãn hơi giật mình, khuôn mặt đầy vẻ ngơ ngác, đem vở cùng bút đều trả lại cho hai cô, cười nói: "Cảm ơn."

"Không phải cảm ơn, không phải cảm ơn, em nói sự thật thôi. Chị Noãn Noãn tới đây đóng phim hả ? tụi em không quấy rầy nữa." Hai cô gái nhỏ cũng rất biết điều, thấy ký tên xong rồi liền nhanh nhanh xua xua tay, lưu luyến mỗi bước đi rời đi.

Chuyện này làm hai người đang gác cửa hai bên của phố Điện Ảnh chú ý tới, hai người có chút nghi hoặc, chẳng lẽ cô gái này đã là người nổi tiếng rồi nhỉ.

......

Hạ Noãn mỉm cười nhìn hai cô gái đi xa, đi đến gần một quầy có một cô bé đang đứng, chợt bị một loạt xôn xao ở trước cửa hấp dẫn.

Vài người mặt áo đen đang vây quanh người đàn ông trang điểm trau chuốt bóng bẩy đi vào. Người đàn ông mặc áo da màu đen, đôi chân dài bên dưới mặc quần jeans màu đen hơi bó sát người, còn mang mũ nên chỉ thấy được cằm cùng cổ, trên cổ giống như còn mang theo một vòng cổ màu bạc, cả người nhìn rất có khí chất.

Là một loại soái khí không giống như Thịnh Ngật.

Cho dù đứng xem tít bên ngoài nhưng Hạ Noãn cũng có thể cảm giác được rõ ràng.

Đương nhiên những người khác cũng biết, vì thế khi này nhóm người này đến gần, một em gái tình cờ đi song song theo chân bọn họ kinh ngạc hô một tiếng: "Doãn Hòa Uyên!!!"

Ba chữ này vừa được thốt ra, Hạ Noãn rõ ràng nghe được không khí chợt xôn xao, một làn sóng người vây lại đây.

Chung quanh một ít thiếu nữ lập tức thét chói tai: "A a a, là Doãn Hòa Uyên! Trời ơi!"

"Tôi chết mất, chết mất, tự nhiên lại thật sự gặp được Doãn Hòa Uyên!"

"Doãn Hòa Uyên sao đến nơi này ? chẳng lẽ muốn bắt đầu đóng phim ?"

"Ô ô ô...... Uyên nhà tôi vẫn đẹp trai như vậy!"

"Chồng ơi đợi em!"

Thiếu nữ thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, vang vọng trên quảng trường, Hạ Noãn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Cũng may gần chỗ bọn họ dừng xe lại sát cửa phụ, cũng không nhiều đường lắm, còn có bảo tiêu, chỉ chốc lát sau, nhóm người này lập tức tiến vào trong, nói với bảo vệ cửa gì đó rồi đi vào, cũng không cần kêu ai ra đón.

Đương nhiên hai người gác cổng kia cũng không ngăn lại. Đại minh tinh đến đây, bọn họ tự nhiên sẽ không đòi kiểm tra hoặc là muốn có người ra đón vào.

"Ai, không chụp được hình Uyên thịnh thế mỹ nhân của ta rồi."

"Hừ, Doãn Hòa Uyên tính cái gì, vẫn là Ngật của ta đẹp nhất!"

"Xì, hắn xảy ra tai nạn xe cộ, hơn nửa năm nay có dám xuất hiện đâu, còn nói rời khỏi giới giải trí, khẳng định là bị hủy dung rồi!"

"Cô nói bậy gì đó ??"

Sau khi người tiến vào, đám con gái có vẻ mất mát, nhưng vẫn còn hưng phấn, thậm chí còn cãi nhau ỏm tỏi lên.

Hạ Noãn nhíu nhíu mày, đầu ngón tay xuất hiện một sợi linh lực hướng về phía hai cô gái đang đỏ mặt cãi nhau vì Thịnh Ngật cùng Doãn Hòa Uyên bay qua, khi tới gần hai người, linh lực một phân thành hai, tiến vào thân thể các cô.

Giận dữ trên mặt hai người nhanh chóng tán đi, từ từ bình tĩnh lại, liếc mắt gườm nhau một cái: "Hừ!"

Hai người tách ra.

Hạ Noãn lại tiếp tục chờ.

Đã mười phút rồi, người ra đón cô sao còn chưa tới nữa nha!

Cái miệng nhỏ chu chu, phun ra một hơi, thở dài.

......

Ngay lúc Hạ Noãn chờ đợi đến có chút buồn bực, bên trong cánh cửa có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan đoan chính bước ra, anh ta hô một tiếng: "Hạ Noãn ở đâu ?"

Hạ Noãn giật mình, lập tức kéo theo rương hành lý bước hai bước như ba bước đi tới: "Dạ ở đây."

Cô thuận tay kéo cao vành mũ để cho hắn có thể nhìn rõ mặt mình.

Người đàn ông vốn trên mặt có chút bực bôi, tay đang gãi gãi đầu, chợt nhìn thấy rõ khuôn mặt cô, tay dừng lại, giây tiếp theo liền bắt đầu sửa sang lại tóc, hai mắt có chút si ngốc nhìn chằm chằm mặt cô, cười gượng nói: "Hóa ra là em à, ngại quá, vừa mới rồi đoàn phim có tý việc, xin lỗi đã tới chậm."

Đối diện với ánh mắt có quá nhiều tính xâm lược như thế này, Hạ Noãn có chút không mừng, nhưng vẫn xả giao tươi cười một cái: "Không có việc gì, đi thôi."

"Vào đi." Người đàn ông vẫy tay, có chút ân cần nói: "Anh tên Dương Kha, phụ trách việc vặt vãnh trong đoàn phim, em kêu anh Dương ca là được, đưa hành lý đây anh xách cho".

Hạ Noãn sải bước đi về hướng bên cạnh hai bước, lắc đầu: "Không cần, tôi cầm được rồi."

Dương Kha thấy vậy không miễn cưỡng, chỉ là tiến đến sát bên người Hạ Noãn bên người như muốn dựa gần cô, trong miệng nói: "Lần đầu tiên đóng phim phải không ? Để anh nói em nghe, đoàn phim......"

"Dạ, cảm ơn." Hạ Noãn hàm hàm hồ hồ gật đầu, thỉnh thoảng hỏi hắn phương hướng một chút , tốc độ chân không ngừng tăng lên.

Dương Kha luôn đuổi theo cũng không đuổi theo nổi, chờ tới gần nơi làm việc của đoàn phim , hắn đã mệt đến thở dốc.

Khi Hạ Noãn đến, Lý đạo diễn đang quay phim, có mấy người mặc trang phục diễn đang đối diễn, xung quanh tất cả mọi người đều an an tĩnh tĩnh.

Đứng trên nền cảnh sắc cổ đại, một đống người mặc quần áo hiện đâị vây quanh, ở không xa hai người đang diễn lại có một người giơ ánh đèn màu trắng chiếu vào mặt bọn họ, còn có một nhϊếp ảnh gia mang theo một đống dụng cụ cứ chạy vòng quanh bọn họ chụp hình.

Hạ Noãn lướt hai mắt nhìn qua liền có chút buồn cười, nhưng lại thấy mấy diễn viên này quả thật chuyên nghiệp, thần sắc nghiêm túc, không chịu ảnh hưởng chút nào.

Chợt nhớ có Dương Kha đang đứng phía sau, Hạ Noãn nghĩ nghĩ, liền trực tiếp đứng phía sau Lý đạo diễn hai mét chờ.

Dương Kha đã mệt đến không được, đang định thò lại gần nói chuyện, lại thấy người đã đứng phía sao Lý đạo diễn, oán hận bĩu môi, không dám đi lên.

Có thể điện thoại trực tiếp cho Lý đạo diễn để hắn tự mình phân phó hẳn là diễn viên mời riêng rồi, hắn mà làm quá mức Lý đạo diễn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nhưng mà......

Dương Kha đôi mắt híp lại, có chút da^ʍ tà tầm mắt đảo qua dáng người xinh đẹp của Hạ Noãn , ngón tay cái và ngón trỏ sờ sờ cằm, hừ cười: "Chờ."

......

"Cắt!" Lý đạo diễn ra lệnh một tiếng, mọi người dừng lại, rốt cục cảnh quay này cũng được thông qua, Lý đạo diễn cầm cái loa lớn nói: "Tổ đạo cụ chuẩn bị một chút, chuẩn bị quay cảnh 46 nha."

"Dạ rõ."

Trong đám người có người đáp một câu, sau đó cả một đám người xông lên, tay cầm đạo cụ, trong chớp mắt liền thay đổi bài trí chung quanh một lần, trợ lý đạo diễn bắt đầu cùng diễn viên nhắc nhở vị trí quay, người phụ trách ánh đèn, người quay phim đứng ở chỗ nào.

Bộ phim điện ảnh này tên là 《 Sùng Minh đế 》, nội dung là về một hoàng tử vốn không tranh không đấu trong lịch sử, nhưng trước một loạt đả kích bị huynh đệ hãm hại, cô gái mình yêu thương nhất cũng bị cướp đi, bắt đầu đi vào con đường tranh đoạt đế vị. Trong câu chuyện xưa này trừ ra chuyện về nam chính ra còn có rất nhiều vai phụ phối diễn và các tình tiết nhỏ của họ, một bộ phim bao quát về triều đại thay đổi, bởi vậy nội dung quay phim cũng rất đa dạng và sâu sắc.

Lý đạo nói xong lời này liền rũ cánh tay xuống, lười biếng dựa về sau ghế dưa, đưa mắt nhìn nhìn xung quanh, bỗng tình cờ liếc thấy một hình dáng động lòng người, nhanh chóng bật dậy: "Tiểu Hạ tới rồi à ?"

Hạ Noãn ngoan ngoãn tươi cười đi đến bên cạnh hắn, gật đầu hỏi: "Đạo diễn, giờ tôi phải làm gì ?"

Lý đạo cười ha hả nói: "Học mấy cái động tác là tốt rồi, vai của cô rất đơn giản."

Nói xong, đối với phía sau chỗ nào đó hô to một tiếng: "Bào Triệu Hành! Người ông muốn dạy tới rồi này!"

Sau một câu này, nháy mắt làm cho nhân viên công tác cả nữa sân, bao gồm mấy người đang đứng giữa sân nói chuyện và vài vị đi ngang đều nhìn qua. Có người ánh mắt sáng lên, dường như là biết Hạ Noãn, có người lại liếc mắt nhìn Hạ Noãn cùng Lý đạo diễn một chút, ý vị thâm trường gật đầu, còn bắt đầu châu đầu ghé tai.

Hạ Noãn trên mặt vẫn giữ nụ cười nhạt, hai tay nắm tay cầm vali hành lý , cũng không lên tiếng, chỉ tò mò nhìn về hướng Lý đạo diễn lúc nãy hướng tới kêu.

Vài giây sau, một người đàn ông trung niên gầy gò lười biếng xoa tóc, nói: "Tôi tới đây."

Hắn đến gần, thấy cô gái bên cạnh Lý đạo diễn lại giật mình một cái, liên tục gật đầu: "Ai da, được nha, ông ở đâu tìm được hạt giống tốt vậy"

Không chờ Lý đạo diễn trả lời, Bào Triệu Hành đã đi vòng quanh Hạ Noãn hai vòng, tán thưởng nói: "Xem dáng người này, còn tư thế đứng nữa chứ, nhất định là có học qua vũ đạo rồi đúng không ? Cô gái nhỏ à, cô học loại vũ đạo nào thế ?"

Lý đạo diễn cũng gật đầu theo. Hắn nhìn người riết thành thần, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Hạ Noãn liền biết đứa nhỏ này khẳng định học qua vũ đạo rồi, chắc chắn là như một, bởi vậy hắn cũng không kêu cô tự đi tìm vũ sư luyện tập gì cả.

Trên thực tế, bản thân nguyên thân cũng không có học vũ đạo hay luyện tập dáng người gì. Ăn nhiều một miếng thịt thôi đã bị cha mẹ Hạ gia nhìn không vừa mắt, nào có tiền học tập cái này cái kia. Nhưng sau khi Hạ Noãn xuyên đến đây, vẫn luôn dùng linh khí rèn luyện thân thể của mình, nên thân thể này đã sớm đã bất phàm.

Cho nên hỏi cái này, Hạ Noãn có chút chột dạ nhìn Lý đạo diễn cùng Bào Triệu Hành, nhẹ giọng nói: "Học qua kiếm pháp."

"Cái gì ?"

"Hả ?"

Lý đạo diễn cùng Bào Triệu Hành hai người đồng thời sửng sốt, hai mắt nhìn nhau, chuyên môn học tập kiếm pháp ?

Hạ Noãn gật đầu, bổ sung nói: "Tôi có học qua một chút, chỉ là lực sát thương tương đối không lớn."

Cô mang dị năng Mộc hệ, dây leo là vũ khí sắt thương tốt nhất của cô, mà sư phó cô là kiếm tu, nàng cũng đi theo học qua một chút kiếm pháp. Chỉ là kiếm chiêu thì giống nhau mà thần không có, lực sát thương so tiên pháp yếu hơn nhiều, nghĩ đi nghĩ lại thì tiên pháp dùng vẫn tốt hơn.

Lý đạo diễn: "......"

Bào Triệu Hành ha ha cười, nói: "Không có việc gì ông bạn già, giống nhau, chỉ cần dáng người như thế này thì tôi cũng có thể dạy được rồi."

Lý đạo diễn nhẹ nhàng thở ra, vứt bỏ băn khoăn, rất có hứng thú nói: "Vậy thử biểu diễn một đoạn kiếm pháp thử xem đi"

"Dạ được."

Bào Triệu Hành trước hết đi tìm rồi đem cây kiếm gỗ đưa cho cô: "Lấy cái này đi, muốn âm nhạc như thế nào"

Hạ Noãn lẹ làng lắc đầu, gϊếŧ người thì cần âm nhạc gì chứ. Côcầm kiếm gỗ khinh khinh phiêu phiêu trong tay, ước lượng độ nặng và thích ứng một chút, sau đó mới cười nhạt, cầm kiếm chắp tay thi lễ, thanh âm hơi trầm xuống: "Vậy bêu xấu một chút."

Đôi mắt Lý đạo diễn chợt thâm thúy hơn, hứng thú càng nồng đậm ở đáy mắt, có chút kinh ngạc. Cô gái nhỏ này mặc nguyên bộ quần áo hiện đại, nhìn đường nét trên khuôn mặt thanh thuần kiều mị, nhưng mà lúc này vừa chắp tay thi lễ xong khí chất cả người liền thay đổi, giống như lập tức biến thành cung nữ cổ đại.

Hạ Noãn khẽ gật đầu lui về phía sau hai mét, quần chúng chung quanh theo bản năng thối lui theo, nhường cho cô một khoảng không gian rộng.

Giây tiếp theo, thần sắc Hạ Noãn hơi nghiêm lại, cả người lập tức trở nên lạnh lẽo, "Hây --" một tiếng, kiesm gỗ phá tiếng gió lướt lên mang đến từng cơn lạnh lẽo.

Dáng người Hạ Noãn mạnh mẽ quyến rũ, cho dù kiếm pháp tràn ngập sát khí nhưng lại bị tư thái nước chảy mây trôi của cô làm cho cực kỳ đẹp mắt, đá sườn, xoay tròn, lưu loát lộn ngược ra sau......

Mỗi một động tác đều sạch sẽ lưu loát, sẽ không có dư thừa hay trói buộc.

Lý đạo diễn cùng Bào Triệu Hành xem hai tay nắm chặt, hô hấp dồn dập, một người là vì ánh mắt lão luyện có thể nhìn ra nhất chiêu nhất thức này, mẹ nó không phải làm cảnh cho đẹp mà là thật sự có thể gϊếŧ người!

Mà Bào Triệu Hành thì là lòng tràn đầy kích động, thân thủ này, cho dù hiện tại không nhảy, nhưng chờ hắn dạy dỗ qua tuyệt đối có thể mê đảo vô số người!

Người quan sát nhịn không được ngừng thở, đôi mắt không dám chớp sợ bỏ lỡ chi tiết nào.

Mãi đến khi kết thúc, Hạ Noãn kéo kiếm đứng thẳng một cái, mọi người còn đang đắm chìm trong không khí lạnh lẽo mà ở Hạ Noãn dùng kiếm pháp tạo ra, giữa sân không ai lên tiếng.

"Bạch bạch bạch --" một tràn vỗ tay làm mọi người bừng tỉnh.

Tất cả mọi người cũng bắt đầu vỗ tay theo, chỉ là giây tiếp theo, lại nghe giọng một tiếng thiếu nữ hô nhỏ: "Doãn Hòa Uyên!"

Hạ Noãn cùng mọi người đều nhìn lại, liền thấy một thiếu niên mặc cẩm y thêu kim long hắc đế đứng đó, đôi môi nộn hồng mê hoặc người tươi cười, mặt mày tú khí tinh xảo mang theo soái khí nam tính.

Trong tiếng kinh hô cùng thở dài của lác đác người ở đây, khóe miệng người thiếu niên mở rộng ý cười, đi về hướng Hạ Noãn, rất có hứng thú vươn tay phải: "Chào cô, tôi là Doãn Hòa Uyên."

Hạ Noãn tay trái cầm