Naraku ngồi trong phòng tối im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn thầm nghĩ, có phải hay không nàng hiện tại đang nguyền rủa hắn? Còn có… cửa phòng hắn, xem ra sắp phải chịu khổ rồi…
Một khắc sau…
Cửa phòng mạnh mẽ mở toang, đập vào tường tạo ra một tiếng động thật lớn, cánh cửa đáng thương lung lay chực đổ xuống, Naraku khẽ bật cười, cũng không quay đầu lại, chỉ hờ hững lên tiếng:
“ Yuri, ngươi thực sự rất muốn đá cửa như vậy sao?” Đây là lần thứ hai nàng đá cửa phòng hắn rồi.
Yuri một chút cũng không thèm để tâm đến hắn, giận dữ đi tới, không chút khách khí giật mái tóc xoăn bồng bềnh của hắn, gằn giọng nói:
“ Ngươi muốn cái gì? Mẫu thân ta ở đâu?”
“ Không cần lo lắng, vẫn ổn” Naraku hơi nhíu mày, đôi đồng tử đỏ sẫm lóe lên một tia sắc bén nhìn lọn tóc đang bị nàng siết chặt. Hắn tuy là bán yêu, nhưng không có nghĩa là không biết đau! “ Yuri tiểu thư, phiền ngươi buông tay”
“ Ngươi nếu không thả mẫu thân ta, ta liền giật rụng hết tóc ngươi! Cho ngươi thành bán yêu đầu hói!” Người nào đó không biết nặng nhẹ tiếp tục uy hϊếp.
Kagura ở phía sau nàng dùng quạt che nửa khuôn mặt, mắt trừng lớn nhìn Yuri. Nữ nhân này, thế nhưng lại dám giật tóc Naraku! Còn có…
Nghe đến hai chữ “bán yêu”, Naraku thật sự tức giận. Hắn vô cùng ghét kẻ nào dám gọi hắn là bán yêu!
Sát khí quanh người tỏa ra càng lúc càng nồng đậm, từ người hắn xuất hiện rất nhiều xúc tua phóng thẳng về phía Yuri, muốn quấn chết nàng. Chỉ là, xúc tua còn chưa chạm được nàng đã bị kết giới trắng ngăn lại, còn thiêu tất cả xúc tua của hắn.
Yuri tựa hồ có chút đắc ý nhìn hắn, cố tình lấy tay chỉ chỉ vào sợi chỉ đỏ trên cổ. Trong lúc này, Kanna lại từ ngoài đi vào không nhanh không chậm nói:
“ Naraku chủ nhân… Mẫu thân của Yuri tiểu thư, tỉnh rồi”
“ A? Ở đâu?” Yuri lập tức không để tâm đến chuyện chọc tức Naraku nữa, trực tiếp chạy đến trước mặt Kanna dồn dập hỏi.
Đôi mắt vô thần lặng lẽ nhìn Naraku, im lặng không đáp lại nàng. Yuri nhìn chằm chằm Kanna, sau đó lại quay sang nhìn Naraku, liền hiểu được, tiểu cô nương này nhất định là phân thân trung thành nhất, cái gì cũng phải đợi lệnh đại boss đây mà!
Thật sự là tiến thoái lưỡng nan!
Nàng là người, không có gì để công khai đấu với hắn. Lại nói cái tòa thành Hitomi này có rất nhiều căn phòng, chỉ sợ nàng chưa kịp tìm thấy người đã chết mệt rồi!
Như vậy…
Yuri hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh, sau đó vỗ vỗ lên má, cố nặn ra một nụ cười thật tự nhiên, từng bước, từng bước đi về phía Naraku. Nàng ngồi song song với Naraku, tay nhẹ nhàng kéo kéo tay áo hắn, cười lấy lòng:
“ Naraku đại nhân, cái kia… ta sẽ đưa ngọc Tứ Hồn cho ngươi, đổi lấy mẫu thân của ta được không? Kỳ thật, là ta nóng vội, là ta chọc giận ngươi, là ta đãng trí quên mất trong người còn có một mảnh vỡ của ngọc… Ta vốn dĩ là con người, lấy ngọc cũng đâu để làm gì, ngươi thấy ta nói đúng không?”
“ … “ Naraku vô cùng hài lòng, thế nhưng, vẫn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục trầm lặng.
“ Naraku đại nhân đại lượng, ngươi là quân tử, đừng chấp tiểu nhân có được không? Nếu không, ta cam tâm tình nguyện ở lại bồi tội, ngươi thấy thế nào?” Yuri không chút suy nghĩ nói ra.
“ Được” Hắn mong đợi chính là câu nói này của nàng. Nên để nữ nhân này ở lại, giáo huấn một chút, tránh lần sau lại dám chọc giận hắn, còn nói hắn là bán yêu…
Bán yêu…
Hai chữ này đối với hắn chính là một sự sỉ nhục. Bởi vì trong người hắn vẫn còn trái tim của Onigumo, không thể trở thành một yêu quái thực thụ, phải làm một cái bán yêu nhu nhược, bị người khác khinh thường. Còn có, loại tình cảm nhàm chán của con người…
Hắn luôn muốn đoạt được ngọc Tứ Hồn để trở thành một yêu quái thực thụ, làm chủ thiên hạ, muốn tất cả sinh vật trên thế giới này đều phải sợ hãi, tôn trọng hắn!
Thấy hắn đáp ứng, Yuri ngược lại cảm thấy càng thêm không yên tâm. Vì sao nàng có một loại cảm giác như bị người ta tính kế đi?
Naraku xoay người ngồi đối diện với nàng, phượng mâu tà mị nhìn chăm chú vào nữ nhân trước mặt. Nàng so với lần đầu tiên gặp mặt không có gì khác biệt. Đôi mắt vẫn là trong veo như vậy, khiến hắn có một loại cảm giác rất khó diễn tả…
Trong ký ức của hắn, hoặc đúng hơn là của Onigumo, Kikyo là một nữ tử thanh cao thuần khiết nhất trên thế gian này, nhưng đôi mắt lại quá lạnh lùng, khiến người ta có một loại xa cách, chẳng dám tới gần.
Còn nàng, tuy không hẳn là một người thuần khiết, cao ngạo như Kikyo, nhưng lại mang một sự cá tính đáng yêu rất riêng biệt, đôi mắt có thần tràn ngập sức sống khiến ai nhìn vào cũng không nhịn được muốn yêu mến nàng …
Tiếp xúc với nàng chưa lâu, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được, nàng không phải dạng nữ tử quá vô dụng, cũng không phải dạng quá cao ngạo, lạnh lùng, ngoan tuyệt… mà là một loại người lạc quan, rất thông minh nhưng lại hết sức ngang bướng, dễ dàng kích động. Nhưng, khoảnh khắc nàng nhìn hắn, kiên định tuyên bố: “Đến khi nào ngươi tìm đến ta, dùng cái gì đó bồi thường cho ta, nếu ta hài lòng sẽ trả lại ngọc cho ngươi!”, hắn đã nhận ra, nàng còn là một nữ nhân rất kiên cường, cũng có một chút kiêu ngạo.
Nữ nhân như vậy, cũng có thể xem là còn chút tác dụng, có thể giữ lại mua vui, lợi dụng một chút …
Yuri chớp chớp mắt nhìn Naraku, thấy hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm không nói, liền mất kiên nhẫn vỗ vỗ vào mặt hắn:
“ Này, mặt ta có gì sao?”
Naraku hơi giật mình nhìn nàng, rồi lại cười nhạt:
“ Không”
Sau đó tay hắn đưa lên, ngón tay thon gọn lại lạnh như băng chạm nhẹ vào trán nàng, khiến nàng có chút rùng mình nhưng cũng chẳng dám nói gì, chỗ hắn chạm vào phát ra một luồng sáng màu tím, chưa đầy một giây sau, mảnh ngọc đã từ trán nàng bay ra, nằm yên trong lòng bàn tay hắn.