Chương 44: Đừng rời xa ta!

P/S: Trả hàng cho mấy nàng nè! *Lau mồ hôi* Mấy bữa nay bị truy sát nhiều quá, tâm hồn bé nhỏ của ta bị tổn thương nặng đó nha *thút thít*

---------------------------o0o----------------------------

Tiếng hét thê lương vang vọng cả hoàng cung Ai Cập. Carol quay người núp vào Menfuisư khóc nấc lên. Cô nghĩ chị đã tìm được hạnh phúc của mình, có thể vô lo vô âu sống bên cạnh người mình yêu trọn đời. Nhưng thật không ngờ... Tại sao ông trời lại bất công thế chứ?

Menfuisư khẽ ôm lấy Carol, ánh mắt nhìn về phía Asisư đầy đau lòng. Chị hắn tuy bề ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm lại rất yếu đuối. Hắn không thể trở thành chỗ dựa cả đời cho chị, những tưởng điều đó có thể giao lại cho Izumin, thật không ngờ...

"Unasu, điều tra chuyện này cho ta. Bằng mọi giá phải bắt được kẻ chủ mưu" Menfuisư phân phó

Cả hoàng cung Ai Cập chìm trong tang thương. Tại sao nữ hoàng của họ lại phải chịu đau khổ như vậy chứ? Phải chăng ông trời ghen tị với nhan sắc và tài năng của người nên mới cướp đi cái hạnh phúc mà người chưa được hưởng một ngày này?

"Nữ hoàng..."

"Chị Asisư..."

Asisư đã tiêu hao hết năng lực, ban nãy cũng bị thương nên cơ thể không thể chống cự được mà ngất xỉu.

--------------------------o0o-------------------------------

"Hải Băng..."

Asisư không biết an ủi thế nào. Là nàng đã động viên cô ấy chấp nhận tình yêu này. Nhưng bây giờ...

"Asisư, chẳng lẽ số đã định là ta không thể có được một tình yêu thật sự? Trước đây ta không hiểu, nhưng giờ ta đã hiểu rồi. Cái cảm giác có một người để dựa vào, có một người để mình gửi trọn tâm, có một người luôn ở bên cạnh nói với mình rằng "ta yêu nàng, vĩnh viễn ở bên cạnh nàng" thật ấm áp. Nó ấm áp đến nỗi ta thực không nỡ buông tay. Chàng đã hứa với ta sẽ yêu ta cả đời, vậy vì sao lại rời xa ta? Chàng đã hứa sẽ chăm sóc ta, yêu thương ta, cớ sao lại để ta một mình trên thế gian này? Tim ta đau lắm, chàng biết không? Khó khăn lắm ta mới nhận ra tình cảm của mình, khó khăn lắm ta mới bỏ đi những suy nghĩ lo âu để yêu chàng, vì sao chứ? Vì sao chàng lại dễ buông tay ta như vậy?"

Asisư không nói gì. Nàng biết bây giờ Hải Băng đang rất đau khổ, tựa như nàng năm đó. Nhìn người mình yêu rời xa mình. Khi xưa là Menfuisư rời bỏ nàng, nhưng vẫn ở trong tầm mắt nàng, nàng vẫn có thể nhìn thấy hắn. Nhưng Izumin thì khác, hắn đã đi rồi!

"Asisư, ta muốn quay về. Ta muốn gặp chàng, ta không thể để chàng đi được, ta phải giữ chàng lại! Asisư, ta xin cô, đưa ta về đi" Hải băng chợt đứng dậy túm vai Asisư

"Không được, cô đừng ngốc như vậy. Sức mạnh của cô bị phong ấn nên cơ thể của cô cũng bị ảnh hưởng rất lớn, toàn bộ tinh lực trong cơ thể đều đã cạn kiệt. Nếu không phải chúng ta đưa cô đi kịp thời thì rất có thể cô đã hồn tiêu phách tán rồi. Nếu bây giờ cô cứ cố chấp quay về thì rất có thể không chỉ không gặp được Izumin mà ngay cả cơ hội đầu thai cô cũng không còn. Kẻ đã phong ấn cô cũng thật tàn ác, hắn đã dùng Huyết chú để thực hiện mệnh lệnh này." Asisư khẽ gỡ bàn tay Hải Băng ra, ấn nàng ngồi xuống ghế.

"Huyết chú?" Hải Băng thắc mắc

"Là một loại cấm thuật vô cùng tà ác. Với những con người được ban sức mạnh nó sẽ khiến người đó mất hết sức lực mà chết, vĩnh viễn không thể tái sinh. Nhưng gϊếŧ địch một ngàn thì tự tổn hại tám trăm, kẻ thực hiện cấm thuật này phải dùng máu của mình để tạo Huyết ma. Sau khi thực hiện cấm thuật, nếu thành công thì cũng mất hết năng lực, nếu không thì chết là không thể tránh khỏi. Bây giờ ngươi bị phong ấn gần như toàn bộ công lực nên chắc chắn tên đó cũng không yên ổn đâu" Một giọng nam vang lên

"Thần Osiris?" Asisư khẽ cúi đầu, lên tiếng

Hải Băng nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn vị thần trước mặt. Nàng cũng đứng lên chào

"Được rồi. Ngồi xuống cả đi"

"Thần Osiris, người có cách gì giúp cô ấy không?" Asisư lên tiếng

"Cách thì không phải là không có. Quan trọng là cô ta dám làm không thôi"

"Xin người cứ nói. Dù phải làm gì ta cũng chấp nhận" Hải Băng lên tiếng. Chỉ cần cứu được Izumin nàng không ngại gì hết. Người này, đã khắc sâu trong tim nàng rồi.



"Vậy được rồi. Ta sẽ đưa linh hồn hắn quay lại, nhưng không thể hoàn toàn khỏe mạnh lại được. Mỗi ngày ngươi phải lấy chín giọt máu, kết hợp với Tuyết liên cho hắn uống. Sau chín ngày độc sẽ hết, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể khỏe lại hoàn toàn. Tuy nhiên..." Thần Osiris nói đến đây thì ngừng lại, quan sát sắc mặt của Hải Băng

"Người nói điều kiện đi, thưa thần Osiris" Hải Băng nhẹ giọng.

"Tốt lắm. Cứu sống hắn, đồng nghĩa với việc cô sẽ chịu một lời nguyền. Một lời nguyền mà cô không biết rõ, cô có chấp nhận không?"

"Thần Osiris, người..." Asisư giật mình

"Ta đồng ý!" Không đợi Asisư nói hết, Hải Băng đã lên tiếng chấp thuận.

Không chậm trễ, thần Osiris khẽ lẩm nhẩm mấy câu thần chú rồi đặt ngón tay lên trán Hải Băng. Lời nguyền thiết lập.

Asisư nhìn tình huống trước mặt mà muốn gϊếŧ người. Cô nhóc này có biết mình đang làm gì không vậy? Giao dịch với thần Osiris, chấp nhận lời nguyền, đó đâu phải chuyện đùa. Nếu đó là lời nguyền sinh mệnh thì chẳng phải hai người vẫn phải xa nhau sao?

"Hải Băng, cô..." Asisư tức muốn nghẹn họng, không biết phải nói gì nữa

"Asisư, ta biết cô muốn nói gì. Nhưng tâm trạng của ta cô hiểu mà. Nhìn người đó rời xa mình mãi mãi, cô chịu được không? Nếu hôm nay đổi lại là cô, người nằm đó là Menfuisư, ta tin cô cũng sẽ có quyết định như vậy" Hải Băng mỉm cười

"Có lẽ vậy. Nhưng cô vẫn hạnh phúc hơn ta, vì người đó cũng yêu cô. Aizzz. Cô ngốc, nếu đã chọn thì phải giữ đến cùng, đừng để tuột mất đấy" Asisư thở dài. Nhìn người mình yêu biến mất ngay trước mắt mình, điều đó không phải ai cũng chịu được.

Thần Osiris nhìn hai cô gái trước mặt không nói gì, nhàn nhã ngồi uống trà. Ngài không quan tâm mấy chuyện này.

"Thần Osiris, ở đó làm gì có Tuyết liên" Asisư bỗng nhớ ra

"Chẳng phải con có sao. Cho cô ta đi" Thần Osiris tỉnh bơ

"Người... cái này là người bày ra mà" Asisư ức chế

"Hải Băng, ấn kí hoa sen này sẽ bảo vệ hồn phách của cô, mau tìm tên đạo sĩ kia và hỏa thiêu hắn, phong ấn sẽ biến mất. Ta đi đây. À đúng rồi Asisư, hình như Thần Thời gian có nhiều Tuyết liên lắm đó, con qua chỗ hắn mà lấy. " Thần Osiris đã không còn thấy bóng, trong không gian chỉ lưu lại lời nói mang đầy tính chọc ghẹo.

Hải Băng sau khi biết Izumin không sao nữa thì tâm trạng tốt hơn hẳn. Nàng khẽ nhìn Asisư, có vẻ có người nổi giận rồi. Tốt nhất nàng không nên đυ.ng đến.

Nàng bước đến bên hồ nước, ghé mắt nhìn xuống. Giữa trán là một ấn kí hình hoa sen hồng nhạt đang nở rộ. Thật kiều diễm!

"Hải Băng, đây là Tuyết liên. Một bông hoa này có tổng cộng chín cánh, dùng cho chín ngày. Bông hoa này phải được đặt trong băng ngàn năm, ta sẽ đưa nó vào nhẫn không gian cho cô. Mỗi lần sử dụng phải hết sức cẩn thận nếu không sẽ bị băng ngàn năm làm tổn thương" Một bông Tuyết liên trong suốt xoay xoay trên tay Asisư.

"Cảm ơn cô, Asisư. Phải rồi, bây giờ ta đã có ấn kí hoa sen, cô có thể..."

"Rồi rồi, cô mau quay về đi. Ta mà giữ thêm một lúc chắc cô phá tan cái khu vườn của ta mất" Asisư cười cười, khẽ phất tay.

Vận mệnh đến rồi đi, nhưng không ai nắm chắc được vận mệnh của mình. Những tưởng là vì người khác nhưng có thể đó lại là số phận của chính bản thân.

-------------------------o0o----------------------------

"Nữ hoàng..."



"Nữ hoàng, người tỉnh rồi"

"Asisư, em tỉnh rồi"

Ari, Eri, Kai, Nary và các cung nữ đang chăm sóc Asisư mừng rỡ khi thấy nàng tỉnh lại

"Ừ! Ari, ta ngủ bao lâu rồi?" Asisư đưa tay day day trán

"Đã hơn một ngày rồi. Người làm chúng em lo quá" Ari rớt nước mắt. Lúc đó nữ hoàng ngất xỉu rồi lâm vào hôn mê luôn, cả anh Ken và các ngự y đều nói hơi thở của người rất yếu, có thể biến mất bất cứ lúc nào.

"Hơn một ngày rồi sao?" Asisư khẽ lẩm bẩm

"Khoan đã, vậy Izumin đâu? Hắn sao rồi?"

"Asisư, cuối cùng chị cũng tỉnh lại. Chị yên tâm, Izumin đã ổn rồi. Bây giờ hắn đang ở tẩm cung phía Nam" Menfuisư và Carol bước vào, đúng lúc nghe Asisư hỏi

Carol không dám khóc lớn sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của nàng nhưng mắt vẫn rưng rưng. Có thể thấy cô bé đã kiềm chế hết sức. Nàng muốn đi thăm Izumin nhưng mọi người không cho phép, hơn nữa bây giờ muốn ngồi dậy cũng không thể được nên đành nghe lời nằm nghỉ ngơi. Thấy Asisư đã mệt nên tất cả đều đi ra để nàng nghỉ.

Mặc nói là nghỉ ngơi nhưng trong lòng vẫn lo lắng vô cùng. Nàng chỉ muốn ngay lập tức điều chế thuốc cho hắn uống, muốn hắn mau chóng tỉnh lại, muốn hắn nở nụ cười, muốn hắn chọc ghẹo nàng như trước đây. Giọt nước mắt khẽ lăn trên má. Izumin, chàng sẽ không sao đâu, dù trả giá thế nào ta cũng phải giữ chàng lại.

Những ngày sau.

Biết chuyện Asisư trích máu để làm thuốc cho Izumin, tất cả mọi người đều phản đối. Thể trạng của nàng bây giờ rất yếu, nếu lấy máu như vậy thì sao có thể chịu nổi. Nhưng trước sự kiên quyết của Asisư cộng với việc tình hình của Izumin ngày càng tốt thì cũng không thể làm gì hơn ngoài việc tích cực bồi bổ cho nàng. Asisư thấy vậy cũng không dám phản đối. Đùa à, nàng mà phản đối chắc chắn họ sẽ sử dụng bạo lực chứ không phải khuyên giải nàng không trích máu nữa. Mặc dù nàng ngán mấy món đại bổ này lắm rồi.

Nhưng nghĩ lại nàng cũng thấy thật may, có lẽ là cho Izumin. Phía Hitaito sau khi biết chuyện cũng không hề động binh tấn công mà lại hết sức hỗ trợ tìm kẻ chủ mưu. Về thương thế của Izumin thì hoàn toàn nhờ Ai Cập với lí do có thần y Ken. Quốc vương Hitaito cũng gửi rất nhiều dược liệu quý cùng những thứ cần thiết sang. Đã thế đích thân vương Hitaito còn gửi thư qua hi vọng nàng chăm sóc Izumin nữa, đúng là khó hiểu. Mặc dù không nói thì nàng cũng sẽ chăm sóc hắn chu đáo. Mà không biết Ruka có mưu đồ gì mà gần đây nàng hay thấy hắn nhìn nàng bằng một ánh mắt đánh giá như kiểu "Người này mà đem bán thì được bao nhiêu nhỉ?". Tên này cần đề phòng!

Hôm nay đã là tối thứ bảy, cũng sắp đến hạn chín ngày thế nhưng Izumin vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

"Izumin, sao chàng còn chưa tỉnh? Chàng nói yêu ta mà giờ không muốn nhìn thấy ta sao? Izumin, chàng... đừng rời xa ta!" Sau khi cho Izumin uống thuốc, Asisư ngồi bên cạnh khẽ vuốt ve khuôn mặt người nàng yêu.

"Asisư, tổ chức cho người đưa tin tới" Giọng Kai vang lên

Khẽ hôn Izumin một cái, Asisư nhanh chóng đứng lên bước ra ngoài.

Sau lần bị ám sát đó bên cạnh nàng và Izumin lúc nào cũng có người bảo vệ. Ken, Uri cùng với một số người thân cận của nàng ở trong tổ chức phụ trách bảo vệ Izumin. Kai và Nary cùng một nhóm khác thì đi theo bảo vệ nàng. Người ngoài nhìn vào thì nghĩ đó là quân đội của Ai Cập mà thôi.

Đoàn người đến khúc cua vắng giao giữa Tây cung và Nam cung thì bị một nhóm người chặn đường. Cũng phải, đây là khu vực ít canh gác nhất, lại cách xa điện chính nên nếu có chuyện thì lính gác cũng không đến ngay lập tức được.

"Để mạng..."

Không đợi tên đầu sỏ kia nói xong, Asisư phất tay: "Lên luôn đi, nói nhiều quá!"

Không thể phủ nhận đám người này là cao thủ. Từng đường kiếm đưa ra đều là sát chiêu, nếu không phải nàng huấn luyện thuộc hạ tốt thì tất cả đều đã bị gϊếŧ hết rồi. Số lính bảo vệ ở đây cũng xông ra nhưng đều bị xử lí trong một kiếm. Bỗng Asisư nở nụ cười lạnh, bọn chúng không hề ra sát chiêu với nàng. Muốn bắt sống sao? Người ta đã muốn đưa nàng tới tận nơi thì tội gì nàng phải tự đi chứ. Khẽ lướt qua chỗ Kai nói nhỏ mấy câu, anh thoáng sững người nhưng rất nhanh chóng hiểu ý. Khẽ động tay ra hiệu với những người còn lại, tình thế đang nghiêng về phía Asisư bỗng biến chuyển. Asisư đang bình thường sắc mặt bỗng xấu hẳn đi, tay chống kiếm xuống đất để đứng vững. Nhóm Kai thấy động vội lùi lại gần nàng, tạo cơ hội cho nhóm người áo đen chiếm thế. Trong giao chiến, chỉ cần lỡ một nhịp là có thể chết ngay. Có vài người đã bị thương, lực chiến suy yếu hẳn, phòng vệ bên cạnh Asisư cũng giảm xuống. Đám sát thủ thấy vậy liền chia làm hai nhóm, một làm phân tán lực chú ý, một cướp Asisư Đạt được mục đích, bọn chúng nhanh chóng rời đi.

Trước khi bị bắt Asisư đã giả vờ ngất xỉu, đề phòng bị chúng đánh ngất thật sẽ hỏng hết kế hoạch. Vừa bị đưa ra khỏi hoàng cung nàng bỗng thấy xuất hiện một bóng người, trong lòng thầm kêu không ổn. Kẻ này có lẽ tưởng nàng bị bắt cóc nên muốn anh hùng cứu mĩ nhân đây. Nhưng mà dáng người này....

P/S: Đoán coi ai nào? *mặt nguy hiểm*