Chương 19: Kẻ thù​

Editor: Mặn

Đậu xanh!

Tại sao Thời Diệp lại đứng lên được vậy?

Không phải hai chân y bị tàn tật sao? Không phải mới vừa rồi y còn ngồi trên xe lăn sao?

Ôn Trì quá là kinh hách luôn, thậm chí hắn còn nghĩ bản thân bị y hù dọa đến nỗi sinh ra ảo giác rồi đấy.

Nhưng mà sự thật chứng minh, những gì hắn nhìn thấy hoàn toàn không phải ảo giác, Thời Diệp không những đứng dậy khỏi xe lăn, hơn nữa thân hình y còn vô cùng đĩnh bạt, cao lớn như cây tùng, hiên ngang sừng sững như cây bạch dương.

Bên này Ôn Trì kinh ngạc đến mức không nói nên lời, Thời Diệp bên kia lại đột nhiên dùng sức xé mở y phục hắn, động tác của y vô cùng thô lỗ, cho nên lúc Ôn Trì còn ngơ ngẩn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nhìn thấy mấy mảnh vải vụn lảo đảo rơi xuống, ngay sau đó l*иg ngực trần trụi liền tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài.

Hắn ngây ngẩn cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy y phục nửa thân trên của mình bị người ta thô bạo xé rách, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn.

Thời Diệp rũ mắt, trên khuôn mặt lạnh lùng đã kết một tầng băng mỏng, y nheo mắt, ánh mắt thẳng thừng nhìn chòng chọc vào vùng bụng phẳng lì của Ôn Trì.

Ôn Trì vẫn duy trì tư thế bị Thời Diệp nắm cằm, thân hình cứng đờ, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, cơ thể gầy yếu run lên bần bật, hắn cũng không biết là bản thân bị hơi thở lạnh lẽo phát ra từ trên người Thời Diệp dọa đến run rẩy, hay là tại hắn quá mức sợ hãi nên cơ thể mới mất kiểm soát mà run rẩy như thế.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Không biết qua bao lâu, Thời Diệp đột nhiên thu hồi ánh mắt dọa người kia, y nhếch khóe miệng, nở nụ cười lương bạc: "Quả nhiên là vậy."

Ôn Trì vẫn chưa hiểu cái mô tê gì hết.

Bàn tay Thời Diệp đang nắm chặt cằm hắn cũng bất chợt siết chặt, y từ từ đưa mặt mình lại gần Ôn Trì, nói: "Ngươi rất giống với một vị cố nhân của bổn cung, đáng tiếc là trên bụng và bắp chân của người nọ đều có sẹo do vết thương bị chủy thủ tạo thành, nhưng mà trên người ngươi lại không có."

Giờ phút này Ôn Trì hoàn toàn không biết cốt truyện nguyên tác đã phát triển đến đâu, hắn vắt hết óc suy nghĩ cũng không nhớ nổi trong tiểu thuyết có nhân vật nào lớn lên giống nguyên chủ như Thời Diệp đã nói, hay nói chính xác hơn thì đây vốn dĩ là một đoạn cốt truyện bị tác giả cố tình ẩn đi, bởi vì trong nội dung tiểu thuyết chưa từng đề cập tới.

Những tình tiết bị ẩn giấu liên tiếp xuất hiện giống như một cơn bão lớn đột ngột táp vào đầu Ôn Trì, không một chút lưu tình mà quét qua đại não nhỏ bé đáng thương của hắn, làm cho đầu óc hắn trở nên mơ mơ hồ hồ, rối loạn hơn cả tơ vò.

Trong lúc hắn còn đang ngây ngốc, thì Thời Diệp lại tiếp tục lạnh lùng chất vấn: "Bổn cung hỏi ngươi, trước kia ngươi đã từng bị thương bao giờ chưa?"

Ôn Trì vội vàng lục lại mớ ký ức hỗn loạn của nguyên chủ, sau đó mới thành thật trả lời: "Hồi Thái Tử điện hạ, tiểu nhân chưa bao giờ bị thương."

"Đáng tiếc." Thời Diệp giống như thật sự cảm thấy tiếc hận, "Thật là đáng tiếc."

Ôn Trì xoắn xuýt một lát, căng da đầu hỏi: "Xin hỏi Thái Tử điện hạ, người kia chính là cố nhân của Thái Tử điện hạ sao?"

"Không." Thời Diệp bỗng nở nụ cười, nửa bên mặt còn nguyên vẹn của y mỹ diễm đến mức khiến cho người khác có loại cảm giác kinh vi thiên nhân*, đáng tiếc nửa bên mặt tràn đầy sẹo bỏng còn lại đã phá hoại vẻ đẹp này một cách không thương tiếc, vậy cho nên hiện tại y đang tươi cười nhưng vẫn dọa người như trước, "Người nọ làm sao có thể là cố nhân của bổn cung, hắn chính là kẻ thù không đội trời chung của ta."

*Kinh vi thiên nhân: Người thần đều kinh ngạc

Ôn Trì: "..."

Diện mạo của hắn và kẻ thù Thái Tử giống nhau như đúc, ông trời ơi còn có chuyện gì thảm hơn chuyện này nữa hay không?

Khó trách ngày ấy Thời Diệp lại đột ngột cởϊ qυầи áo của hắn, thì ra là y muốn kiểm tra xem trên người hắn có vết thương do chủy thủ gây ra hay không.

Ôn Trì càng nghĩ càng sợ hãi, nếu Thời Diệp trực tiếp bóp chết hắn thì ít ra hắn sẽ không cảm thấy sợ hãi như bây giờ, nhưng mà chính miệng Thời Diệp nói rằng dung mạo của hắn giống hệt kẻ thù y, nói cách khác có khả năng y sẽ không để cho hắn được chết một cách tử tế.

Thời Diệp chính là đại boss lớn nhất trong tiểu thuyết, là một tên quân vương bạo ngược nhất trong lịch sử, có loại thủ đoạn tra tấn nào mà y không nghĩ ra được chứ? Chẳng phải trong phần sau của tiểu thuyết cũng có đề cập đến việc y đã lột da của một vị phi tần nào đó sao?

Chỉ là nhớ lại đoạn văn miêu tả tình tiết đó thôi cũng đủ làm Ôn Trì sợ tới mức run như cầy sấy, hắn không sợ chết, chỉ sợ cái loại bị hành hạ đến sống không bằng chết kia.

Thời Diệp cảm nhận được người trong tay đang run rẩy, độ cong khóe miệng lại dần dần mở rộng, y cười đến thoải mái tự tại, thập phần ác ý mà ghé sát vào bên tai Ôn Trì nói: "Bổn cung đã tìm người nọ mười năm, hắn ta có một gương mặt giống hệt như ngươi, bổn cung thật sự rất chờ mong một ngày nào đó sẽ tóm được hắn, rồi đem hắn nhốt vào trong lòng như nhốt một con chuột, tâm trạng tốt thì trêu đùa vài cái, tâm trạng không tốt thì trực tiếp bẻ gãy một chân của hắn ta."

Ôn Trì không đợi Thời Diệp nói hết lời đã quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi đến nỗi nước mắt rơi lã chã: "Thái Tử điện hạ tha mạng, người nọ cũng không phải tiểu nhân, trước khi gả vào Đông Cung tiểu nhân chưa bao giờ gặp qua Thái Tử điện hạ cả!"

Thời Diệp chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Ôn Trì, một tay chống cằm: "Nhưng ngươi lớn lên rất giống hắn, nếu bổn cung không tóm được hắn, vậy tìm một kẻ chết thay cũng là một biện pháp không tồi nhỉ."



Ôn Trì nước mắt đầy mặt, nức nở nói: "Tiểu nhân và người nọ không giống nhau."

"Ồ?" Thời Diệp như suy tư gì đó, "Không giống chỗ nào?"

Ôn Trì cẩn thận lên tiếng: "Tiểu nhân biết làm bánh kem."

Thời Diệp im lặng một chút, nhàn nhạt cất lời: "Ngươi thật là lợi hại."

Ôn Trì: "..."

Đừng tưởng rằng hắn nghe không ra ý tứ trào phúng của tên cẩu Thái Tử này nhá.

Bất quá câu trả lời này cuối cùng cũng phát huy tác dụng, Thời Diệp chậm rãi đứng dậy, sau đó lại lười nhác đặt mông ngồi xuống xe lăn, lấy lại dáng vẻ lười biếng trước đây, y nói: "Đứng dậy đi."

Ôn Trì không dám trì hoãn, tay chân luống cuống từ trên mặt đất bò dậy, nửa người trên vẫn còn để trần, cả người co lại giống như chim cút, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Hắn biết dáng vẻ khóc lóc thảm thiết vừa rồi của bản thân trông rất khó coi, nhưng mà hắn căn bản không khống chế được nước mắt đó có biết không, hắn rất muốn giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt, nhưng mà đứng trước mặt Thời Diệp hắn lại không dám nhúc nhích, ngay cả động đậy đầu ngón tay một chút cũng không động đậy nổi á.

Mãi đến khi Thời Diệp đạm nhiên nói: "Ngẩng đầu lên."

Ôn Trì mới từ từ ngẩng đầu lên, cách một tầng nước mắt nhìn về phía Thời Diệp.

Làn da hắn vốn dĩ đã trắng trẻo nõn nà, lại mới vừa khóc lóc hăng say như thế nên giờ phút này cả mắt và mũi đều hồng hồng, nhìn giống như một bé thỏ nhỏ vừa bị người ta bắt nạt xong.

Thời Diệp nhìn nhìn dáng vẻ lúc này của Ôn Trì, lại nhớ đến có một lần y cùng Hoàng Thượng xuất cung săn thú, lúc y đang chậm rãi tìm kiếm con mồi thì có một con bạch thỏ không biết từ đâu nhảy ra, bởi vì quán tính không kịp dừng lại mà đâm sầm vào bắp chân y, sau khi bị y bắt lấy hai cái tai dài xách lên, thỏ ta liền sợ đến nỗi bốn cái chân cũng co rúm lại, dáng vẻ kinh hách của con thỏ ngốc kia giống hệt với người đang ở trước mắt y lúc này.

A, đều là một bộ mặt ngu ngốc.

Ôn Trì rũ mắt né tránh ánh nhìn của Thời Diệp, nhưng hắn vẫn cảm nhận được tầm mắt mang theo nghiền ngẫm của người kia lướt từ đầu đến chân hắn hết lần này đến lần khác. Không bao lâu sau Ôn Trì lại nghe được tiếng cười nhạo báng của Thời Diệp vang lên: "Xem ra ngươi cũng không phải là hoàn toàn vô dụng."

Ôn Trì lặng lẽ hít mũi một chút, khiêm tốn nói: "Tạ Thái Tử điện hạ khích lệ."

Thời Diệp: "Bổn cung đang châm chọc ngươi, nghe không hiểu?"

Ôn Trì lập tức sửa miệng: "Tạ Thái Tử điện hạ châm chọc, tiểu nhân cảm thấy vô cùng vinh hạnh."

Thời Diệp: "..."

Hình như Thời Diệp bị trình độ mặt dày của hắn dọa sợ rồi, y trầm mặc trong chốc lát rồi vẫy vẫy tay nói: "Đi tìm Chu Hiền một bộ y phục mới đi."

Trong lòng Ôn Trì biết đây là Thời Diệp có ý muốn buông tha mình bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng cũng nổi lên cảm giác vui sướиɠ mãnh liệt, nhưng mà hắn hoàn toàn không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ dám nhấp môi khom lưng nhẹ giọng vâng một tiếng.

Kết quả khi hắn sắp ra khỏi cửa, Thời Diệp lại gọi hắn lại: "Bổn cung không thích ăn xoài."

Ôn Trì nhanh chóng hiểu ý Thời Diệp, không khỏi cảm thấy may mắn, cũng may bản lĩnh làm bánh kem đã cứu hắn một mạng, hắn hỏi: "Vậy Thái Tử điện hạ thích loại trái cây nào? Tiểu nhân sẽ dùng loại đó để làm bánh kem dâng lên cho điện hạ nếm thử."

Thời Diệp nhăn mày lại: "Bổn cung đã nói rõ ràng như vậy, ngươi còn nghe không hiểu?"

Mồ hôi lạnh của Ôn Trì lại chảy ròng ròng.

May mắn là Thời Diệp cũng không định tiếp tục làm khó dễ hắn, chỉ nói: "Bổn cung không thích loại quả nào hết."

Ôn Trì vội vàng dạ một tiếng, sau đó nhanh nhẹn chuồn khỏi thư phòng.

Bên ngoài thư phòng, đám người Chu công công đã đứng đợi một hồi lâu, lúc nhìn thấy Ôn Trì hoàn chỉnh không tổn hại.. À không, y phục bị xé rách vội vã rời khỏi thư phòng thì kinh ngạc đến mức suýt rớt cả cằm, ngay cả Chu công công từ trước đến nay luôn luôn bình tĩnh cũng nhịn không được nhìn Ôn Trì nhiều thêm vài lần.

Sau khi nghe Ôn Trì thuật lại tất cả những lời Thái Tử đã nói, Chu công công vội vàng hắng giọng nói: "Ôn công tử, thỉnh người đi bên này."

Không biết có phải là ảo giác của Ôn Trì hay không, mà hắn cảm thấy hình như thái độ của Chu công công đối với hắn nhiều thêm vài phần nịnh nọt.



Khi đi ngang qua vài tên thái giám, trong lúc vô tình Ôn Trì nhìn thấy một trong số họ đang ôm theo một vật gì đó giống cáng cứu thương ở hiện đại, hắn nhớ rõ lúc hắn tới đâu có nhìn thấy thứ này.

Vì thế Ôn Trì hỏi: "Chu công công, kia là cái gì?"

Chu công công quay đầu lại, cười tủm tỉm đáp lời: "Thật không dám giấu giếm, nếu như Ôn công tử khỏe mạnh lành lặn bước vào thư phòng nhưng lúc bước ra lại phải có người khiêng đi, thì cái cáng kia chính là vật được dùng để chuyển thi thể người ra bãi tha ma."

Ôn Trì: "..."

Chu công công rốt cuộc không thèm nhịn nữa, cảm thán nói: "Lại nói tiếp, Ôn công tử chính là người đầu tiên có thể ở bên cạnh Thái Tử điện hạ lâu đến vậy, Thái Tử điện hạ đối xử Ôn công tử quả thực là đặc biệt."

Ôn Trì nghĩ thầm, dù sao dung mạo của hắn rất giống với kẻ thù không đội trời chung mười mấy năm của Thời Diệp, có thể không đặc biệt được sao?

Chu công công đưa Ôn Trì đi thay y phục, sau khi Ôn Trì trở lại Trúc Địch Cư thì lại bận bịu làm bánh cùng Nhược Phương và Nhược Đào.

Ôn Trì thực sự sợ cái tên Thời Diệp bệnh tâm thần kia sẽ đột nhiên phát bệnh, cho nên bèn chủ động tăng ca làm ra một chiếc bánh kem cỡ bự, trên bề mặt bánh trét một lớp bơ thật dày, sau khi tỉ mỉ tạo hình thật đẹp xong hắn lập tức sai Bình An đưa đến chỗ của Chu công công.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Trì đang gặm đồ ăn sáng thì trông thấy Nhược Phương hoang mang rối loạn chạy vào.

"Ôn công tử!" Nhược Phương kích động hô, "Chu công công tới rồi!"

Nghe vậy, Ôn Trì sợ tới mức xém chút đã phun hết cháo trong miệng ra ngoài, cũng may hắn đã kịp thời nhịn xuống, vội buông chén đũa xuống lại dùng khăn tay lau sạch miệng, rồi nhanh chóng ra ngoài nghênh đón.

Trong viện, Chu công công vẫn mang vẻ mặt vô biểu tình quen thuộc, hai tay chắp lại với nhau tươi cười đứng đó, sau khi nhìn thấy Ôn Trì đi ra còn chủ động bước đến trước mặt hắn.

"Ôn công tử, tạp gia phụng mệnh Thái Tử điện hạ đến đây ban thưởng." Chu công công nở nụ cười ý vị sâu xa, "Tạp gia ở đây xin phép được chúc mừng Ôn công tử trước một tiếng."

Ôn Trì quét mắt nhìn mấy cái hộp gỗ đang được đám tiểu thái giám nâng bằng hai tay, kỳ lạ hỏi: "Ban thưởng?"

"Chuyện này cũng nhờ Ôn công tử hầu hạ khiến Thái Tử điện hạ vui vẻ, cho nên Thái Tử điện hạ mới đặc biệt sai tạp gia đến ban thưởng." Chu công công nói, "Ôn công tử còn không mau nhận lấy?"

Ôn Trì còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng biết việc này không thể trì hoãn được, bèn sai Nhược Phương và Nhược Đào thay phiên nhận lấy những hộp quà trên tay mấy tiểu thái giám đem cất vào phòng trong, mỗi lần Nhược Phương cùng Nhược Đào tiếp nhận một món đồ, Chu công công sẽ ở bên cạnh báo tên của món đồ đó.

Cho dù Ôn Trì có là một tên không biết nhìn hàng, nhưng dựa vào hình dạng và tên của mấy món đồ đó cũng đủ để hắn đoán được giá trị xa xỉ của chúng, nếu so sánh mấy món đồ lúc này với những thứ mà Hứa Thị cắn răng tặng cho hắn thì chẳng khác nào đem hàng real so với hàng secondhand.

Sau khi đám người Chu công công hùng hùng hổ hổ rời khỏi Trúc Địch Cư, Ôn Trì nhìn cả đống quà tặng trên bàn mà sầu hết sức.

Hắn đoán chắc rằng mấy thứ này là Thời Diệp muốn dùng để bịt miệng hắn, dù gì thì hắn cũng đã biết được bí mật của Thời Diệp.

Nhưng mà phương pháp bịt miệng này lại không giống tác phong hằng ngày của Thời Diệp cho lắm, dựa vào tính khí của Thời Diệp thì y nên trực tiếp đưa hắn đi gặp Diêm Vương mới đúng.

Ôn Trì lại nhớ tới lúc trước khi Thời Diệp thảo luận với mấy vị quan viên tìm cách đối phó Tứ hoàng tử, cũng không thấy y dè chừng hắn chút nào.

Chẳng lẽ..

Ở trong mắt Thời Diệp, hắn là người chết không thể nói chuyện à?

Ôn Trì sầu mất mấy ngày, sầu đến cơm cũng ăn không ngon, ngược lại Nhược Phương và Nhược Đào thì rất vui vẻ, thậm chí lúc làm bánh kem cũng càng thêm nhiệt tình.

Ôn Trì mặt ủ mày ê ngồi ỳ trên ghế, nhìn Nhược Phương và Nhược Đào đang chăm chỉ vớt váng sữa, thật lòng cảm thán: "Đôi khi làm một tiểu cô nương không hiểu sự đời cũng là chuyện tốt."

Nhược Phương nghe vậy, khờ dại nói: "Ôn công tử không cần hâm mộ bọn nô tỳ, nghiêm túc mà nói thì người cũng được coi như là nửa cô nương rồi."

Ôn Trì đen mặt: "Ngươi đang mắng công tử ngươi là đồ bất nam bất nữ hả?"

Nhược Phương vội vàng lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc giải thích: "Ôn công tử có thể sinh hài tử, như vậy còn không được tính là nửa cô nương sao?"

Ôn Trì: "..."

Hắn mém tý thì đã quên, ở thế giới này sự tồn tại của hắn quả thật có thể dùng cụm từ bất nam bất nữ để hình dung.

Bên này Ôn Trì còn chưa hết sầu, thì bên chỗ Doãn đại nhân đã có động tĩnh rồi, ít lâu sau, Ôn Trì đã nhận được tin tức từ chỗ lão thái giám cận thân của Hoàng Thượng, nói là Hoàng Thượng muốn triệu Ôn Trì vào cung diện thánh.