Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Thành Mỹ Xà

Chương 62: Đại Chiến Bắt Đầu.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 62:

Đại chiến bắt đầu.

Dừng chân trước một đại điện nguy nga lộng lẫy, cột vàng ngói ngọc, bốn bề uy nghi, thân ảnh thon dài màu trắng đó thẩn thở nhìn hàng chữ to rồng bay phượng múa "Tứ Thần Điện".

Trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh đó là một mảng tối đen không chút tia sáng, âm u như hắc ám của địa ngục, lạnh lẽo như băng sương ngàn năm.

Vật nhỏ của hắn biến mất, biến mất không để lại một chút dấu vết. Nơi hắn nghĩ đến có thể tìm được nàng chỉ có nơi này mà thôi. Nhưng mà ý thức hiện tại hắn lại không thể cảm nhận được một chút hơi thở nào của nàng, ngược lại bản năng lại mách bảo nàng đang ở đây.

Lướt qua đại môn to lớn, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng tang hoang, có vẻ như nơi này đã xảy ra một cuộc hổn chiến, đâu đó còn nhàn nhạt lưu lại mùi tanh của máu.

Tứ Thần Điện bao gồm bốn điện Đông Tây Nam Bắc, bốn điện này xây dựng theo kiến trúc 口, ở giữa khoảng trống đó là Điện Diệt Thần.

Điện Diệt Thần ở ngay trước mắt, hầu như đã bị hủy hoại hoàn toàn, cột trói thần to lớn bị phá nát nằm dưới đất. Lạnh lùng buông ánh mắt nhìn qua, với hắn nơi này là nơi hắn chán ghét nhất, nơi chia cách hắn và nàng hai vạn năm, nơi làm nàng phải đau đớn, phải thương tâm.

Bất chợt một góc áo màu trắng rơi vào trong tầm mắt, hắn chầm chậm bước lại gần.

Cả người nàng đều đầy vết thương, máu đỏ chảy ra nhượm ướt bạch y tạo thành những mảng loan lỗ chói mắt, mái tóc rồi loạn vắt bên vai, sắc mặt tái nhợt đến không còn huyết sắc, vô lực dựa vào cột trụ bên cạnh. Hai bàn tay trắng bệch nắm chặc lấy một quả cầu thủy tinh trong suốt dìu dịu tản ra ánh sáng màu trắng xanh. Dường như nghe thấy tiếng bước chân của người đến, nàng mở đôi mắt hoa đào đang nhắm chặt ra. Khóe môi còn vươn tơ máu chậm rãi cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ.-"Bạch Dạ... Chàng đến rồi..."

Bạch Dạ thế nhưng vẫn đứng im không chuyển động, tóc mái đen nhánh rũ xuống che mất biểu tình của hắn, chỉ thấy hắn mím chặc đôi môi, lặng lẽ để cơn gió lạnh lẽo ở Diệt Thần Điện cắt vào da thịt.

Nàng thấy hắn như vậy chỉ bất lực thở dài, yếu ớt cười.-"Đừng tự trách, đây là quyết định của ta mà.... Chàng xem, ta tìm lại được kí ức của ta rồi này... Bây giờ cả người ta đều rất đau, rất đau, đau đến không thể cử động được.... sức lực cũng hết rồi... Chàng đưa ta trở về được không... ta chán ghét nơi này... Không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa..."

Nàng ở đó, có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của hắn, nhịp thở dần ổn định lại hơn rồi trở lại bình thản.

Lúc này hắn mới nâng bước đi về phía nàng.

----------------------------------------

Ngược lại với sự tĩnh lặng phía Bạch Dạ, bên bọn Dạ Nguyệt đã sắp bùng nổ đến nơi.

Một thân ma khí ngút trời của hắn còn chưa bước vào Thiên giới đã bị một đám Thiên binh lao ra cản.-"Yêu ma phương nào cả gan xông vào Thiên giới?"

"Tránh ra!!"-Dạ Nguyệt không chút kiên nhẫn nào để dây dưa với đám vô dụng này, phất tay bắn ra một đạo tử quang đánh lùi Thiên binh. Rất nhanh đã gây sự chú ý của các thần tiên, cả Thiên Đế cũng không yên được mà lộ mặt ra.

"Ma Thần, ngươi không ở Ma giới lại chạy đến đây làm gì?"

Đối với Thiên đế Dạ Nguyệt chán ghét nhìn một cái.-"Biết điều thì tránh ra ngay cho Bổn tọa."

"Ma Thần to gan, dám ở đây làm loạn!"-Thiên Đế tức giận. Thiên địa này có mấy người dám nói với hắn bằng thái độ đó, không tực giận được sao.

"Bổn tọa không phải Ma Thần, Bổn tọa là Dạ Nguyệt - Ma Tôn của Ma giới. Nếu các ngươi nếu muốn đại chiến Tiên-Ma lần nữa diễn ra thì cứ việc cản!"-Dám ngăn hắn tìm Tiểu Tuyết hắn liền đại khai sát giới, gặp thần gϊếŧ thần gặp phật gϊếŧ phật.

"Thiên binh, bắt tên ma súc này lại!"-Thiên Đế nộ khí quát.

Dạ Nguyệt cười lạnh một tiếng, tay áo trắng vung lên, một thanh đao không biết từ đâu xuất hiện nắm chặt trong tay, lưỡi đao nhỏ hẹp sắc bén sáng ngời lại toát ra tử quang tà dị, chỉ nhìn vào thôi cũng làm người ta khϊếp sợ. [Thỏ Đào: Ờ thì... kiểu dáng của thanh đao tương tự như Kanata của Nhật, giang hồ gọi là Miêu đao -_-||]

Thiên binh xông lên, Dạ Nguyệt cũng tiến tới, một đao chém trăm binh.

Trụy Nguyệt nhìn Thiên Đế, lại nhìn Giáng Đào đang hăng hái cầm trường tiên chuẩn bị lao vào đánh nhau đành thầm than: Cậu ơi, ngươi cũng đừng có trách ta. Ngươi đâu có nuôi ta ngày nào đâu, còn lão bà là người ta sánh vai cùng nhau đến bạc đầu a!

Cuối cùng cũng rút song kiếm cùng Giáng Đào ra ra trận.

Bất quá bọn họ chỉ có ba người mà Thiên binh lại đông như kiến, đánh hết nhóm này nhóm khác lại lên, phiền không chịu được.

Chính là lúc này người của Ma giới cũng Yêu giới ùng ùng kéo đến, Xích Liên dẫn theo Phong Nhi theo sau là Ngọc Nhi cùng Tinh Nhi hợp lại chung với bọn Dạ Nguyệt

Thật ra bọn họ vô tình đυ.ng mặt nhau khi xông lên đây, hỏi thử mới biết là có cùng mục đích liền cùng nhau đi.

Dạ Nguyệt thu đao, nhìn nhìn một chút liền hô lên với người của Ma giới và Yêu giới sáp la cà đánh nhau túi bụi với Thiên Binh.-"Ở đây giao lại cho các ngươi, nhất định không được gϊếŧ chết nhưng đánh cho tàn phế thì được a!"

Toàn thể 囧, tàn phế so với gϊếŧ chết còn ác hơn, chiêu này đủ độc a!

Trụy Nguyệt cũng nhìn Thiên Đế hô lên một câu.-"Cậu, ngươi coi như không có đứa cháu là ta đi! Giữa Thiên giới và lão bà ta chọn cái thứ hai a!"

Toàn thể 囧 rồi lại 囧, Phượng Tê Đế Quân đủ dũng khí a!

Thiên Đế tức đến ôm ngực.

Giáng Đào hạnh phúc cười.

Đại chiến Tiên - Ma Yêu bắt đầu.

Không còn Thiên binh cản trở đám người Dạ Nguyệt nhanh chóng đến Tứ Thần Điện.

Chỉ là giữa đường lại xuất hiện kẻ ngán đường. Chính là Tứ Phương Thần thú cai quản bốn phương.

"Thú ngoan không cản đường, đi sang một bên!"-Dạ Nguyệt nhíu mày, Thượng Thủy Thần Quân có mặt mũi thật, ngay cả Tứ Phương Thần Thú cũng gọi tới được.

"Ách...."-Thanh Long nhìn sắc mặt Dạ Nguyệt lại nhìn Chu Tước, Bạch Hổ cùng Huyền Vũ kẻ nhìn trời tên nhìn đất người nhìn đầu ngón chân liền lôi kéo họ tránh sang một bên.-"Ngài đi thông thả a!"-Vẫn là biết điều tốt hơn, bọn họ được gọi đến để cản đường, cản cũng cản rồi thì tránh ra chứ sao. Vị này đâu phải dạng người nên chọc vào.

"Rất ngoan!"

Trụy Nguyệt vô ngữ.

Giáng Đào cảm thán, Đại ca thật đủ oai phong.

Xích Liên khó hiểu, người này là ai, sao lại có bề ngoài giống Bạch Dạ như vậy?

Phong Nhi chớp mắt nhìn Xích Liên, người này không phải Vương thúc a!

Ngọc Nhi và Tinh Nhi vô diện biểu tình.
« Chương TrướcChương Tiếp »