" Tử Hiên? "
Lâm Nhược Vân ở chỗ sâu trong một mảng rừng trúc tìm thấy Kim Tử Hiên. Nàng cho các tu sĩ Kim gia giải tán, một mình đi qua.
" Cút ngay! Đừng tới làm phiền ta. "
Kim Tử Hiên không quay đầu lại, đưa lưng về phía nàng quát. Hắn cho là có cái tu sĩ không có ánh mắt tới quấy rầy hắn.
Lâm Nhược Vân cũng không giận, chậm rãi đi qua.
" Thổ lộ tâm ý xong liền chạy, chính là không đuổi kịp nữ hài tử. "
Kim Tử Hiên xoay người lại, thấy rõ người tới, vội vàng đứng dậy nói.
" Mẫu thân "
Không biết là bởi vì hắn hấp tấp đứng dậy hay là hoãn quá mới kinh sợ, mặt hắn thoạt nhìn đỏ bừng.
Lâm Nhược Vân đi đến bên cạnh hắn.
" Đã là người lớn, tỏ tình với tiểu cô nương xong, chính mình liền chạy, ngươi không chê mất mặt sao? "
Mặt Kim Tử Hiên thoạt nhìn càng đỏ.
" Mẫu thân... người đừng giễu cợt ta. "
Nhìn bộ dáng của hắn, lúc trước cổ ngạo khí kia giờ phút này đã không còn sót lại chút gì. Ai có thể nghĩ đến Kim Tử Hiên luôn luôn kiêu ngạo, ở phương diện tình sẽ ngây thơ như vậy? Có thể thấy hắn quá thẹn thùng, Lâm Nhược Vân cũng thấy tâm tư của hắn.
" Ngươi mới vừa rồi nếu không chạy, nói không chừng nhân gia A Ly liền nguyện ý theo ngươi đi. "
" Cái gì? "
Kim Tử Hiên ngẩng đầu, như muốn xác nhận ý của lời nói này.
" Chẳng lẽ ngươi không phát hiện thời điểm ngươi rống, A Ly thoạt nhìn rất kinh hỉ. "
Kim Tử Hiển cẩn thận hồi tưởng lại một chút: Lúc bởi vì sợ nàng cứ như vậy rời đi, dưới tình thế cấp bách liền kêu, lúc lấy lại tinh thần liền phát hiện chính mình có bao nhiêu mất mặt chỉ lo chạy. Tựa hồ đúng là không chú ý tới phản ứng của Giang Yếm Ly.
Lâm Nhược Vân đương nhiên biết hắn cái gì cũng không thấy, không chỉ có hắn, chính mình cũng không phát hiện... Bởi vì thời điểm đó Giang Yếm Ly không có biểu tình gì... Nàng nói như vậy, bất quá bởi vì để Kim Tử Hiên tin tưởng, nếu hắn cứ lui bước như vậy, chính mình không phải không có con dâu cả sao?
" Lúc trước A Ly có tình ý với ngươi, ngươi chẳng lẽ không rõ ràng sao? "
Lâm Nhược Vân nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc nói.
" Nhưng khi đó ngươi đối đãi với nhân gia? Một chuyện Lang gia, ngươi thật sự là quá đáng... Ta vốn dĩ. Vì khi đó ngươi làm A Ly mất hi vọng, khiến nàng đem đoạn tình này buông xuống. Nhưng hôm nay xem ra, hẳn là không có nghĩ đến A Ly hẳn là vẫn để ý tới ngươi.... "
Trong ánh mắt Kim Tử Hiên dần dần hiện lên hy vọng...
Lâm Nhược Vân quyết đoán dội một chậu nước lạnh:
" Nhưng sự kiện Lang gia nào, nhất định là tâm nàng dao động... Rốt cuộc... Này nếu đổi thành một cô nương khác... Có khả năng đã lạnh thấu... "
" Ta... ta khi đó.. không phải không biết là nàng sao? "
Kim Tử Hiên thoạt nhìn cũng hối tiếc không kịp.
Lâm Nhược Vân thở dì, lại nói.
" Có chút lời nói, là muốn ngươi hảo hảo mà đi theo nhân gia nói cho rõ. Ngươi không nói, nhân gia tự nhiên cho rằng ngươi vô tình. Vạn nhất ngày nào đó, nàng thật sự lui bước, ngươi có thể thật sự không đuổi kịp nàng "
" A Ly thật sự là một cô nương tốt, ngươi còn không mau đem nhân gia cưới về. Này nếu bỏ lỡ, ta xem ngươi cũng không cần về Kim lân đài nữa. "
" Không phải, mẫu thân... "
Kim Tử Hiên có vẻ thực ủy khuất, mẫu thân ở nơi đó, A Ly so với chính mình còn quan trọng, điểm này thật sự là làm hắn không có một chút biện pháp nào cả.
" Hôm nay nếu ngươi đã mở đầu, không bằng liền sấn tới hảo hảo cùng A Ly nói chuyện. "
" Nhưng, con không biết nên nói thế nào a... "
Kim Tử Hiên có vẻ đặc biệt mê mang. Hắn cũng muốn nói, chính là, mỗi một lần hắn cùng A Ly gặp... không khí kia luôn là.... nói những cái không thích hợp...
Lâm Nhược Vân đỡ trán.
" Ngươi nên hảo hảo suy nghĩ làm thế nào làm A Ly vui vẻ. "
Kim Tử Hiên an tĩnh hồi lâu, trong lòng tựa hồ có chút tính toán, trịnh trọng gật gật đầu.
" Con đã biết, mẫu thân. "