Giờ Thân, Lam Hi Thần mang theo người Cô Tô Lam thị rời Kim Lân đài. Đi theo Lam thị cùng rời đi còn có Nguỵ Vô Tiện, hắn muốn cùng Lam Vong Cơ trở về Bái kiến Lam lão tiên sinh.
Lâm Nhược Vân nhìn thân ảnh bọn họ mênh mong cuồn cuộn, trong lòng yên lặng hy vọng lão tiên sinh Lam Khải Nhân có thể hết thảy đều ổn.
" Phu nhân "
Thu Tứ ở phía sau nhìn nàng sửng sờ, lên tiếng hỏi.
" Chúng ta trở về sao? "
" Trở về đi. "
Lâm Nhược Vân đáp.Hoa yến kết thúc, còn có rất nhiều việc cần an bài.
..........
Ở Kim Lân đài, những ngày bận rộn qua thật mau. Thật vất vả mới xong một trận, rốt cuộc Lâm Nhược Vân cũng có thời gian nhàn rỗi, có thể đi thăm Kim Lăng hoặc là phơi nắng rồi.
Nàng là thích ánh nắng của mùa xuân này, ấm áp mà không loá mắt. Thừa dịp trăm hoa còn chưa tàn, chính mình nên đi ngắm hoa.
Hôm nay nàng vẫn như thường lệ, gọi người lấy ghế bập bênh để ở trong hoa viên phơi nắng, nhắm mắt lại trong đầu vang vọng lời đồn hôm nay nghe được: Nghe nói Lam Khải Nhân lão tiên sinh thật vất vả tiếp nhận sự thật Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện kết thành đạo lữ, lại bị Nguỵ Vô Tiện đem Vân Thâm Bất Tri Xứ làm gà bay chó sủa khiến lão tức giận râu dựng ngược, liền vội vàng kêu Lam Vong Cơ mang theo Nguỵ Vô Tiện ra ngoài săn đêm.
Lời đồn đúng là sống động, Lâm Nhược Vân nghĩ, nàng phảng phất có thể thấy bộ dáng Lam Khải Nhân khó thở.
" Răng rắc. "
Một tiếng thanh thuý vang lên, đánh hãy suy nghĩ của nàng.
Lâm Nhược Vân trợn mắt nhìn lại, Tiết Dương cầm một đóa hoa mẫu đơn màu lam nhạt mới bẻ, bắt đầu tàn phá cánh hoa...
" Hoa của ta "
Trời biết nàng có bao nhiêu thích cây lam tuyết lãng. Đại khái chắc là đọt biến gen, vốn chỉ là một loại mẫu đơn ở Kim Lân đài đột nhiên xuất hiện đóa mẫu đơn màu lam nhạy này. Lâm Nhược Vân rất là kinh ngạc, từ khi nụ hoa nở đã kêu người chăm sóc cẩn thận, sau khi hoa nở là sẽ luôn đến xem. Lúc phơi nắng đều thích ở gần hoa này.
Nhưng hiện tại, hoa liền chết non như vậy... Lâm Nhược Vân đau lòng không thôi.
Tiết Dương nghe thấy lời nàng nói, xoay người lại nhìn về phía nàng, trên mặt đều viết: Phá đóa hoa này, đau lòng đến như vậy???
Không cần sinh khí, sinh khí sẽ cho ma quỷ lối thoát.... Người khác sinh khí ta không sinh khí, khí ra bệnh tới không người thế... Lâm Nhược Vân ở trong lòng mặc niệm. Chờ đến khi thành công thuyết phục chính mình, mới mở miệng hỏi:
" Ngươi như thế lại ở đây. A Dao đâu? Không ở cùng ngươi sao? "
Tiết Dương đem cánh hoa màu lam trong tay xoa xoa, xoa thành một đoàn lại tiện tay ném qua một bên.
" Tiểu chú lùn? Hắn đi Cô Tô. Không biết hắn thích gì cái nơi không kính nhi mà lúc không có việc liền chạy tới đó... "
Như thế nào không kính nhi? Nói chuyện yêu đương có nhiều ta tứ a. Lâm Nhược Vân ở trong lòng nghĩ, nàng tận lực bỏ qua đóa hoa tiếp theo Tiết Dương muốn chà đạp l, thử hỏi:
" Tiết Dương, mấy ngày nay trên trấn có việc gì thú vị không? "
Tiết Dương lại bẻ một đóa kim tinh tuyết lãng, nói:
" Đi lăn quán rượu gạo trên trấn, có tính không? "
Xem ra còn chưa có gặp Hiểu Tinh Trần. Lâm Nhược Vân vừa nghĩ vào đề không chút để ta trả lời:
" Tính a, như thế nào không tính. "
".... "
Tiết Dương nhướng mày, không nói lại nàng, hái hai đóa liền chuẩn bị đi.
" Ta hỏi ngươi một vấn đề. "
Lâm Nhược Vân lên tiếng hỏi hắn.
" Có một loại điểm tâm, nó rất đặc biệt, nó ở trong một cái hoàn cảnh không chút ô nhiễm xuất hiện, khắp thiên hạ chỉ có một cái này. Cái điểm tâm này, chỉ cần cầm trong tay, là mỗi ngày có thể hưởng thụ điềm mỹ. Một người có được nó, ở lâu dài bị thơm ngọt bao vây, dần dần hắn quen loại cảm thụ này. Lúc này xuất hiện một người khác, cho rằng điểm tâm này màu sắc trong sáng, hẳn là có thể cùng thế nhân cùng thưởng thức, làm điềm mỹ bị nhiều người biết đến. Mà điểm tâm kia cũng sẽ bị nhiều thưởng thức cùng, phương vị càng đậm, cũng coi như thể hiện giá trị của bọn họ. Nếu ngươi là người sở hữu điểm tâm, ngươi sẽ làm thế nào? "
Tiết Dương vẫn túm từng mảng cánh hoa, không lên tiếng. Nhưng Lâm Nhược Vân vẫn nhìn ra hắn đang nghe, tiếp tục nói:
" Người kia cự tuyệt, người kia cự tuyệt rất dứt khoát. Thậm chí còn diệt trừ hậu hoạn, đem người đề nghị nọ gϊếŧ. Như vậy khắp thiên hạ chỉ có một mình hắn độc hưởng phần điềm mỹ này"
Thần sắc Tiết Dương giật giật, hiển nhiên là đối với cách làm này rất là tán đồng.
Lâm Nhược Vân nhìn trong mắt, chuyện vừa chuyển:
" Nhưng khi làm điểm tâm tự chế kia liền sinh trưởng trong hoàn cảnh không rảnh thuần tịnh, hơi thở huyết tinh gϊếŧ người, làm nó mất đi phần điềm mỹ kia, trở nên bình đạm, chua xót. Không còn ngọt lành của ngày xưa, nếu là ngươi, ngươi có hối hận khi gϊếŧ người kia không? "
Tiết Dương tựa hồ đối với cái chuyển biến này rất là bất mãn, vẻ mặt không để bụng đáp:
" Thiết, này có gì mà phải hối hận. Ngươi kia xứng đáng."
" Nhưng sau này, hắn rốt cuộc không tìm thấy điểm tâm tốt đẹp, thuần tịnh ngọt lành như vậy.... Khi đó hắn mới phát hiện, chính mình là để ý điểm tâm ngọt lành kia. Mà hắn gϊếŧ người kia, phần đề nghị kia bất quá chỉ là thiện ý cùng tò mò thôi."
Lâm Nhược Vân chậm rãi nói:
" Chuyện này vốn sĩ có thể tránh được. Nhưng bởi vì nhất thời xúc động khiến máu tươi hoàn toàn làm ô nhiễm phần điểm tâm kia.... Ngươi nói, người kia, sẽ hối hận sao?"
Tiết Dương dừng động tác tay một chút, nửa ngày, nói ra tiếng:
" Hỏi ta làm gì. Ta lại có điểm tâm kia!"
Lâm Nhược Vân cười cười.
" Nói cũng đúng. Kỳ thực loại sự tình này, sớm học được cách quý trọng, đại khoá sẽ tốt hơn rất nhiều."
Tiết Dương tựa hồ không muốn nghe nữa, tím cánh hoa, thi lễ cũng không làm xoay người rời đi.
Lâm Nhược Vân cũng không ngăn cản hắn, gọi hạ nhân tới, đem bụi hoa bị Tiết Dương phá đi xử lý một chút. Có một số việc cấp không được, chỉ hy vọng lời nói hôm nay, hắn sẽ nghe lọt....
———————Phân cách tuyến———————-
Báo trước nhi nhỏ: Tuyến chuyện xưa của Tiết Dương sẽ để nhật trình.....