" Viên cô nương. "
Kim Quang Dao hành lễ, nói.
Lần này không biết là bao nhiêu lần hắn ở chỗ này gặp phải Viên Vân. Tựa hồ mỗi ngày nàng đều ở chỗ này, giống như đang chờ chính mình.
" Liễm Phương Tôn đây là từ nơi nào trở về a? "
Viên Vân nói.
" Đi xử lý chút công việc, giờ phút này đang muốn đi bái kiến phụ thân. "
Kim Quang Dao trả lời.
" Mọi người đều nói Liễm Phương Tôn bước đi như gió, cũng khó trách Kim tông chủ coi trọng ngài như thế. "
" Viên cô nương quá lời, bất quá chỉ là xử lý một ít việc mà thôi. "
Kim Quang Dao nói.
" Công vụ bận rộn như thế, Liễm Phương Tôn cần chú ý thân thể, chớ có làm vất vả quá... "
" Cảm tạ Viên cô nương quan tâm, ta sẽ chú ý. "
Kim Quang Dao lịch sự trả lời, thần sắc vẫn bình tĩnh có lễ trước sau như một. Viên Vân thấy vậy, trong lòng có chút nóng nảy: Cũng không ít ngày, mỗi ngày chính mình đều ở chỗ này chờ, muốn nói lại không thể nói quá hai câu với hắn. Quan tâm cũng hảo, tặng lễ cũng thế, nhưng vị Liễm Phương Tôn này vẫn luôn là bộ dạng nho nhã lễ độ, lại bảo trì khoảng cách với mình. Nếu cứ như vậy, phải làm thế nào để hắn động tâm!
Viên Vân không chú ý tới chính là: Đạo lý đối nhân xử thế, Kim Quang Dao từ nhỏ đã thấy không ít, lại thập phần am hiểu việc xem sắc mặt người khác, thấy rõ nhân tâm. Từ dáng vẻ của vị Viên cô nương này, hắn tự nhiên nhìn ra được sự quan tâm của nàng không có ít nhiều xuất phát từ nội tâm. Đối với Kim Quang Dao mà nói, mục đích của Viên cô nương này cũng không quá khó đoán: Bất quá là muốn thông qua tầng quan hệ của Liễm Phương Tôn, để một nhà chính mình đứng vững gót chân ở Kim Lân đài. Ngày ngày đợi ở chỗ này, một là vì muốn có được hảo cảm của hắn, về phương diện khác cũng là muốn cho những người khác xem. Bất quá chỉ là muốn lợi dụng chính mình.
" Viên cô nương nếu không còn việc gì? Phụ thân còn đang đợi ta qua đó... "
" Cái kia... Liễm Phương Tôn đã có người trong lòng chưa? "
Kim Quang Dao sửng sốt, ánh mắt đảo qua dừng trên ngọc bội hoa lan ở bên hông chính mình, cơ hồ là theo bản năng, sau đó ngẩng đầu, ý cười vẫn như trước.
" Viên cô nương vì sao hỏi như vậy? "
Viên Vân nói.
" Tiểu nữ muốn cầu Liễm Phương Tôn giúp ta một chuyện... "
.......
" Phu nhân, Tiết khanh khách lại muốn đem điểm tâm trong mâm đưa lại đây xốc lên... "
Gã sai vặt tiến vào cúi đầu bẩm báo, nói.
" Lần này lại là vì sao?... "
Lâm Nhược Vân cố nén gân xanh trên trán nổi lên, hỏi.
" Nói là, bộ dáng bánh hoa quế quá... quá xấu. "
Lâm Nhược Vân quả thực muốn tạc mao: Lần thứ ba! Không đủ ngọt, không có hương vị, lần này thế nhưng lại ngại bộ dáng xấu! Điểm tâm kia ra lò tới giờ chính mình còn chưa nhìn thấy, mỗi lần đều bị Tiết Dương ở nửa đường đem điểm tâm hủy hoại. Biết hắn thích ngọt cũng nhịn, hiện tại bộ dáng cư nhiên bắt đầu ghét bỏ! Điểm tâm trên Kim Lân đài này nơi nào có bộ dạng khó coi a, một đám đều khắc thành hoa, cư nhiên còn nói xấu?!! Này nói rõ là tìm việc a!
Lâm Nhược Vân bắt đầu hoài nghi việc bản thân lấy lý do nhân thủ không đủ để kêu Tiết Dương qua hỗ trợ cho hoa yến được tổ chức vào một tháng sau là quyết định chính xác hay không. Vốn sợ hắn nghiên cứu quỷ đạo quá nhanh, làm Kim Quang Thiện nghĩ tới luyện hoạt thi ' Luyện Thi tràng '. Nhưng trước mắt, Tiết Dương có những hành vi bừa bãi, thật là làm người chịu không nổi a!
" Phu... phu nhân"
Gã sai vặt run run rẩy rẩy mở miệng.
" Hiện tại phải làm sao bây giờ... "
Tôn tử nhà mình không thể sinh khí, tôn tử nhà mình không thể sinh khí, tôn tử nhà mình không thể sinh khí, tôn tử nhà mình không thể sinh khí, tôn tử nhà mình không thể sinh khí.... Lâm Nhược Vân tự thôi miên chính mình, sau một lúc lâu mới trả lời.
" Kêu nhà bếp làm lại đi. "
Thu Tứ đi lên trước, nói.
" Phu nhân, tính tình Tiết khanh khách như thế nào táo bạo vô lễ như vậy... "
" Ta điều hắn tới hậu viện để hắn làm việc vặt, trong lòng hắn khó tránh khỏi sẽ sinh khí, có thể lý giải, có thể lý giải... "
Lâm Nhược Vân cứ nhắc mãi, không biết là trả lời Thu Tứ hay là đang thuyết phục chính mình.
" Đúng rồi, dạo gần đây Viên cô nương đang làm những gì, Lâm Nhược Vân đột nhiên nhớ tới,hỏi.
" Trừ bỏ mỗi ngày ở trên đường gặp Liễm Phương Tôn đang đi ra ngoài làm việc, đa số thời gian đều ở hoa viên. Viên cô nương tựa hồ đang kiếm gì đó, có thể nhìn thấy nàng ở bồn hoa đảo quanh. "
Lâm Nhược Vân gật gật đầu, không biết cô nương này đang tính toán cái gì, mấy ngày gần đây lo việc chuẩn bị hoa yến, trước mắt không rảnh lo nàng, hy vọng nàng chớ để chuyện gì xảy ra.
" Phu nhân, Tiết khanh khách lại đập bình hoa mà Kính Dương Sơ thị đưa tới... "
.......
Kim Quang Dao từ thính phòng đi ra, vốn định đi phiên chợ, rồi lại nghĩ đến Viên Vân sẽ canh giữ ở trên đường kia, lại dừng bước: Tạm thời vẫn không nên cùng nàng gặp mặt sẽ tốt hơn.
" Viên cô nương muốn vì phụ thân đứng vững gót chân, tâm thái này ta hiểu. "
Ngay lúc đó Kim Quang Dao thật sự không dự đoán được, Viên cô nương thế nhưng trực tiếp nói ra thỉnh cầu này, hiện tại không đem chuyện này nói rõ về sau khó có thể nói ra. Nghĩ như vậy, Kim Quang Dao hơi hơi khom người lại, nói.
" Nhưng ta cùng cô nương không có chút quan hệ gì cả, không thể cùng cô nương làm phu thê hữu danh vô thực được, làm bẩn danh dự của cô nương, việc này ta thực sự không thể làm được. Mong ràng Viên cô nương hãy tự trọng. Phụ thân ở bên kia còn đang đợi ta, Viên cô nương, xin lỗi. "
Lúc ấy Kim Quang Dao nói xong, hành lễ liền xoay người rời đi. Hắn không có xem phản ứng của Viên Vân, cũng không muốn biết phản ứng của nàng. Lần này đã nói ra, về sau gặp mặt cũng không cần ngụy trang, Kim Quang Dao nghĩ.
Lúc này, ở xa xa có một người đi tới.
" Tô Thiệp? Như thế nào lại vội vàng vậy, chẳng lẽ có chuyện gì? "
" Liễm Phương Tôn, chính là tìm ngài. Tiết khanh khách hắn... hắn hôm nay hắn nhiều lần gây chuyện, hiện tại bị Kim phu nhân kêu đi dạy bảo... "
Thiếu chút nữa là quên Thành Mỹ! Kim Quang Dao vội mang theo Tô Thiệp hướng nội sảnh đi đến: Đừng lại chọc giận mẫu thân nhanh quá, nếu không lại đem hắn đuổi ra ngoài...
" Tiết Dương, ngươi đối với cái bình kia có oán giận gì, thì ngươi cứ nói đi, làm gì phải một hai đập vỡ mới được... "
Lâm Nhược Vân ngồi ở ghế trên, nhìn Tiết Dương xiêu xiêu vẹo vẹo trước mặt, ngữ khí tận lực bình thản nói.
Kỳ thật nàng cũng không muốn hỏi... Nhưng Kính Dương Sở thị kia, ít nhiều cũng coi như là cái tân tiên môn, vì muốn biểu thị thành ý giao hảo với Kim thị, chuyên đưa bình sứ trang trí hoa yến, hiện tại lại bị Tiết Dương đập như vậy, nàng ít nhiều cũng phải làm bộ chút chứ, biểu hiện một chút bất mãn đối với hành vi của Tiết Dương.
" Ngươi không thích bánh hoa quế kia, bảo phòng bếp làm lại là được,. Không cần lấy bình hoa để trút giận a... "
Gã sai vặt ở một bên khϊếp sợ: Cái gì không không thích bảo phòng bếp làm lại