Chương 25: Nếu nàng ấy có xuất thân tốt, không biết bao nhiêu nhà đã cầu hôn để nàng ấy làm phu nhân chính thất rồi

Khương Ngọc Xuân cười nói: "Nhị Gia nói phải, ta cũng chẳng mong học được gì nhiều, chỉ để gϊếŧ thời gian thôi, nằm mãi trên giường cũng chán." Chu Thiên Hải gật đầu: "Cũng phải, nhưng y thư chẳng có gì hay ho, để lát nữa ta bảo Lưu Sơn lấy cho nàng mấy quyển tiểu thuyết phong tình mà đọc." Nghe vậy, đôi mắt Khương Ngọc Xuân sáng lên: "Vậy lấy nhiều một chút nhé."

Chu Thiên Hải lần đầu thấy vợ biểu cảm như vậy, không khỏi ngẩn người. Khi Khương Ngọc Xuân định thần lại, thấy phu quân đang nhìn mình chăm chú, nàng ngượng ngùng xoay người nằm xuống, lấy khăn tay che mặt. Chu Thiên Hải không vén khăn lên, chỉ cúi người xuống bên tai nàng nói nhỏ: "Mấy ngày nay ta ngủ ở nhà bên cạnh, một mình buồn thì bảo nha đầu gọi ta qua trò chuyện nhé." Khương Ngọc Xuân rụt cổ, lẩm bẩm sau một lúc lâu: "Ta mới không gọi chàng."

Chu Thiên Hải mỉm cười, đang định thò tay cù nàng, thì nghe Tư Cầm ở cửa sổ nói vọng vào: "Nhị Gia, Lưu Sơn đưa người đến báo rằng Thang Tổng Thương sai người mang thϊếp mời ngài đi uống rượu." Chu Thiên Hải khựng lại, Khương Ngọc Xuân vén khăn trên mặt nói: "Hôm ấy thϊếp dọa Diên Hồng rằng nếu trong vòng 10 ngày không tra ra ai hại thϊếp, sẽ đuổi cô ta đi. Giờ sắp đến hạn 10 ngày rồi, chắc Thang Tổng Thương muốn cầu tình cho Lý Diên Hồng đây mà."

Chu Thiên Hải cười nói: "Chắc là vì việc này đấy. Rốt cuộc Diên Hồng là người hắn nuôi lớn, nếu vì chuyện này mà bị đuổi đi, e rằng hắn sẽ mất mặt khắp Dương Châu. Cũng khó xử cho hắn, nếu không phải nàng đang ở cữ, Thang phu nhân không thể đến thăm, hắn cũng đâu cần tự mình đến nói chuyện này."

Khương Ngọc Xuân cười đáp: "Thϊếp đang định nếu Thang Tổng Thương không đến cầu tình, thϊếp sẽ thật sự đuổi Diên Hồng đi. Như vậy sẽ khiến Thang Tổng Thương mất mặt, Nhị Gia cũng khó xử. Nếu hắn nói chuyện này, vừa hay ta cho hắn một ân tình, đợi khi Nhị Gia muốn lấy nguồn muối ở An Huy, cũng có thêm sự trợ giúp."

Chu Thiên Hải cười: "Hắn đang e ngại ta làm lớn đấy, nhưng chuyện muối ở An Huy, hắn vẫn cần giúp ta. Nàng đoán xem ai khác cũng muốn lấy nguồn muối này?" Khương Ngọc Xuân nhướng mày: "Thϊếp đâu biết nhiều chuyện thế, Nhị Gia kể thϊếp nghe đi."

Chu Thiên Hải nói: "Những kẻ nhỏ bé không đáng kể, họ đều thiếu cả tiền lực lẫn quan hệ. Ta chỉ nói mấy gia tộc lớn: Trâu gia ở An Huy, Lý gia ở Sơn Tây, Vương gia và Dư gia ở Thiểm Tây đều rõ ràng muốn chiếm lấy nguồn muối An Huy này. Dư gia là gia tộc lớn, đã là Tổng Thương Dương Châu, nếu lại nuốt thêm miếng này, e rằng cả Thang Tổng Thương cũng phải cúi đầu trước Dư gia. Ba gia tộc kia đều có quan hệ thân thích với các Tổng Thương khác. Thang Tổng Thương đã không thể nuốt được miếng mồi An Huy này, tuy e ngại ta, nhưng hắn càng sợ các nhà Tổng Thương khác vượt mặt mình, nên chỉ có thể chọn ủng hộ ta. Tám đại Tổng Thương Lưỡng Hoài đều ngầm phân cao thấp đấy. Ngay cả Tổng Thương đứng đầu là Ngô gia cũng phải đề phòng những người khác."

Lưu Sơn đợi ở cửa ngoài nửa ngày không thấy Chu Thiên Hải ra, vội vàng sai tiểu nha đầu đi thúc giục. Một lúc sau Chu Thiên Hải mới ra, hai người cưỡi ngựa đến phủ Thang Tổng Thương.

Thang Tổng Thương đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu, đang đi đi lại lại trong phòng, nghe người hầu báo Tam gia đến, vội vàng xoay người ngồi xuống ghế, liên tục nói: "Mau mời vào! Mau mời vào!"

Chu Thiên Hải bước vào, Thang Tổng Thương đứng dậy đón tiếp, miệng cười nói: "Mời ngươi uống rượu mà sao đến chậm thế?" Chu Thiên Hải chắp tay cúi chào, rồi theo canh Tổng Thương phân ngôi chủ khách mà ngồi xuống. Hai người uống qua ba tuần rượu, dùng năm món ăn, canh Tổng Thương mới từ từ đưa đề tài đến Lý Diên Hồng: "Tiểu đệ không phải tự khoe, những cô nương trong phủ ta, dù là hạng bình thường, cầm kỳ thi họa, xử thế tiếp người không nói, về quy củ làm thϊếp thì họ đều thuộc nằm lòng. Chúng ta nạp thϊếp là để hưởng lạc, làm thϊếp chủ yếu là phải biết bổn phận. Những cô nương từ phủ ta ra đi đều an phận thủ thường, biết tự lượng sức mình, không như những nơi khác lộn xộn, có những ý nghĩ không thiết thực."

Chu Thiên Hải nghe Thang Tổng Thương ám chỉ người của Ngô gia, cũng không tiếp lời, chỉ cười uống rượu. Thang Tổng Thương cũng uống một ly, rồi vỗ vai Chu Thiên Hải nói: "Diên Hồng là nhân vật nổi bật bậc nhất, ngươi muốn ngâm thơ hay đàn hát gì nàng ấy cũng giỏi, đánh bài xúc xắc không gì là không biết, vẽ tranh cũng có thể vài nét, cờ vây cũng đánh được vài ván. Nói đến chuyện tầm thường, ghi chép sổ sách càng không phải bàn. Nếu nàng ấy có xuất thân tốt, không biết bao nhiêu nhà đã cầu hôn để nàng ấy làm phu nhân chính thất rồi."