Rừng biến dị thú phía sau Thanh Tông môn được mệnh danh là nơi linh khí tràn đầy, là cấm địa
của toàn môn. Nơi đây được ví như chốn bồng lai tiên cảnh linh thảo trân quý có vô số thu hút biết bao linh thú cấp cao ngự trị. Tuy nhiên,
không phải ai muốn vào là vào bởi bọn họ còn e ngại đám yêu thú trong
này a. Con yếu nhất chắc cũng nằm trong linh thú ngũ giai…
Tuy
nhiên, ở nơi nguy hiểm như vậy lại phá lệ có một bạch y nam tử xuất
hiện. Người nọ lạnh lùng tuấn dật, mỗi cái nhấc tay nhấc chân lại không
nhịn được có vài tia tiên khí vây quanh. Chung quy, nam tử tuấn mỹ như
vậy lại có hành động không mấy là bình thường.
“Hệ thống… hệ thống mày mau ra đây”
[ Ting… ting ký chủ thỉnh bình tỉnh]- Hệ thống một tay vừa cầm quạt vừa nói.
“Mày còn kêu tao bình tĩnh cái rắm” hắn không nhịn được nói tục.
[ Có chuyện gì mà ký chủ lại gọi bổn hệ thống]-Hệ thống bật chế độ ngạo kiều.
“Mày còn hỏi ngược lại tao” con hệ thống nhà hắn không biết là bị ngu
thật hay giả ngu nữa đây. Cố kiềm nén cảm xúc Vân Cung nói: “Mày rõ ràng biết đứa nhỏ kia là Bạch Hàn Sâm… Cớ sao lại kêu tao mang về”.
Trong nguyên tác hắn chỉ có viết Vân Cung là sư phụ của boss Nghiêm Tu
mà thôi. Vậy mà bây giờ lại lòi ra thêm một cái nữa Bạch Hàn Sâm.
[ Bình tĩnh… hệ thống của chúng ta là hệ thống dành riêng cho boss phản diện biến cường đả đảo nam chính…]
“Ờ.. thì sao”
[ Mà bây giờ kịch tình tuy đã có chút khác nhưng không sao…]- Hệ thống mặt hiền từ (tà ác) giải thích.
Vân Cung mặt không đổi sắc hỏi “Ý của mày là…” Σ( ° △ °|||)
[ Đúng vậy… Không gì có thể bằng tư vị bị người thân thiết phản bội].
[ Nhiệm vụ của ký chủ lúc này chính là nuôi dưỡng nam chính thật tốt, sau này tìm cơ hội..] rồi nó minh họa bằng một động tác kéo tay qua cổ.
Nếu mà Vân Cung không hiểu hành động của hệ thống ám chỉ thì hắn đích thực là người ngu.
Cung tiểu đại thần bây giờ nói không có cảm giác tội lỗi mới là lạ. Dẫu sao Bạch Hàn Sâm cũng chính là đứa con ruột mà hắn tạo ra a…
Đánh gãy suy nghĩ của Vân Cung, hệ thống sặc mùi tiền nói [ Lần trước
ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ đây là phần thưởng của ngươi: 5000 tinh tệ; nước tăng lực x2 ].
Vừa nghe hệ thống nói Vân Cung liền quăng
suy nghĩ rối rắm đầy tội lỗi ra sau đầu. Hắn vội đếm ngón tay Thánh linh quả cần 500000 tinh tệ mới tới tay, lại nhịn không được xem điểm tích
lũy của mình mà thở dài.
Con đường trở thành người bình thường của hắn sao quá xa xôi… QAQ
Quay về Nguyệt Minh các, hai đứa nhỏ đang chờ hắn ở nhà chính. Nghiêm
Tu thì khỏi cần phải bàn hồng y đỏ rực, tuy chỉ là một đứa nhỏ nhưng đã
bắt đầu có phong thái yêu mị. Trong nguyên tác hắn chính là đại ma đầu
khiến người khác vừa yêu vừa hận. Yêu vẻ đẹp mị hoặc trời sinh của hắn,
hận bản tính khát máu vô độ.
Đối lập hoàn toàn với Nghiêm Tu
chính là nam chính Bạch Hàn Sâm, hắc y sạch sẽ gương mặt lạnh lùng không vướng bụi trần. Về đến nhà Vân Cung cảm thấy hai đồ đệ nhà hắn thật quá nổi bật, nhất định chiếu mù mắt chó người khác.
Nghiêm Tu vừa
mới thấy sư phụ về thì cũng lạch bà lạch bạch chạy đến, Bạch Hàn Sâm
cũng thả chậm cước bộ đi về phía hắn. Vuốt vuốt đầu đại đồ đệ Nghiêm Tu, Vân Cung thõa mãn gật đầu.
Aaaa! Manh chết hắn rồi!!! ≧△≦
Lại vương móng heo qua bên nhị đồ đệ Bạch Hàn Sâm, lại bị đứa nhỏ nhất
thanh nhị sở*(Hiểu biết rõ ràng) tránh được. Oa! Nhị đồ đệ thật không
đáng yêu… QAQ
Sau một loạt hành vi ăn đậu hũ bất thành, Cung
tiểu đại thần hắng giọng cố lấy lại tôn nghiêm: “Từ bây giờ hai ngươi là đồ đệ của ta… Thân phận của các ngươi sẽ không có gì chối cãi… nếu ai
dám làm gì các ngươi cứ nói trực tiếp với vi sư…”. Dường như cảm giác
còn thiếu thiếu gì đó Vân Cung lại nói: “Nhớ kĩ không được làm mất mặt
vi sư… không được để người khác bắt nạt các ngươi…Ân.. trừ khi các ngươi muốn bắt nạt người khác…” vậy hẳn là đủ rồi đi.
Nghiêm Tu ngồi
dựa người vào Bạch Hàn Sâm chống má, từ ngày nó và A Sâm được sư phụ
nhận đã qua năm ngày rồi. Sư phụ nói bọn nó còn hơi nhỏ, chờ lớn một
chút nữa thì sẽ dạy tu luyện cho bọn nó.
Mặc dù cuộc sống bây
giờ rất thoải mái không còn lo kiếm ăn như lúc trước nhưng mà ngày nào
cũng ăn linh thảo rồi lại ngủ, dù không muốn nhưng nó lại béo thêm một
tầng da rồi a.
“Đến giờ ăn rồi…” vừa nghe Vân Cung nói đến ăn
cơm mặt Nghiêm Tu đã đen như đít nồi, Bạch Hàn Sâm thì chỉ nhẹ nhăn mày. Cơm sư phụ làm toàn bộ đều là linh thảo, linh vật cao cấp chỉ có đều
tài nấu ăn của sư phụ thì hơi có vấn đề…
Nghiêm Tu: QAQ
Bạch Hàn Sâm: Im lặng…
Vân Cung đen mặt mấy chú làm ơn đừng có thể hiện rõ ra bên ngoài như
vậy được không. Thân làm một ông chú gần ba mươi mà người yêu vẫn là tay phải như hắn thì mì gói chính là chiến hữu không thể thiếu. Nấu mì đã
là một nghệ thuật, ngay cả việc nấu mì gói với trứng hắn còn phải học
dài dài.
Nghiêm Tu (rụt rè): Sư phụ… sau này cơm cứ để cho ta làm… ta có thể từ tự học! ~~~ (〒_〒)~~~
Thế là dưới sự nài nĩ của đại đồ đệ Vân Cung đành thõa hiệp sẽ không vào bếp nữa. ( Thôi xong… con đường sủng thê không lối về)