Chương 27

Sờ sờ cái trán của Bạch Hàn Sâm, Vân Cung không khỏi rụt tay lại “Nóng quá”. Không lẽ hệ thống đưa cho hắn lộn thuốc?

[ Tinh… Ký chủ đừng lo lắng. Đây chỉ là tác dụng phụ thôi mà] nó nhìn

thấy Vân Cung nghi ngờ khả năng của mình, ngay lập tức xù lông thanh

minh.

Vân Cung thoáng thất thần bởi câu nói của hệ thống nhà

hắn, thì thân thể Bạch Hàn Sâm không biết từ lúc nào đã dán vào người

hắn. Bạch Hàn Sâm hệt như một con bạch tuộc hết quấn quấn lại cọ cọ, Vân Cung không biết làm cách nào để đẩy y ra.

Bỗng Vân Cung có cảm

giác một vật gì đó đỉnh đỉnh ngay thắt lưng hắn. Mặt hắn càng ngày càng

đen, đã là nam nhân thì không ai không biết thứ đó có nghĩa là gì. Không lẽ đây là tác dụng phụ mà nó nói?

CMN, Ta muốn lật bàn a…..(╯‵□′)╯︵┴─┴ ヽ

Thảo nào hắn cứ cảm thấy là lạ, con hệ thống này sao có thể tốt bụng đến mức thoải mái giảm giá cho hắn chứ.

[ Khụ… khụ. Chỉ cần y “thoải mái” tốt rồi] chữ thoải mái cơ hồ hệ thống

nói rất khẽ, nhưng Vân Cung nghe rất rõ. Má hệ thống đỏ hồng một mảnh,

thật là người ta còn chưa có thành niên đâu đấy.

“Này.. theo mày liệu còn cách nào trong sáng hơn không”, hắn có cảm giác cúc hoa mình sắp giữ không nổi nữa rồi.

[ Cách khác à…. Ting.. có rồi, cách đây một trăm dặm chính là Lâm Huyện

thôn trang, đó là nhà của nữ chính phụ Tô Linh Linh. Chỉ cần bắt nàng

tới giải quyết là được], đằng nào thì nàng ta chẳng vào hậu cung của y,

chỉ có điều là sớm hay muộn thôi.

Vân Cung nghe hệ thống nói lại biết nó muốn hố mình, y đập mạnh vào quang não của nó:

“Mày điên à… con bé đó còn chưa 13 tuổi đấy, tao còn chưa có thú tính

đến vậy” nếu hắn nhớ không lầm năm năm sau mới là thời gian nam chính

gặp nàng ta.

[ Ờ.. ờ vậy thì ký chủ tự giải quyết đi nhá, tui lặn đây] nói xong rất không có trách nhiệm mà bỏ chạy.

“Đợi đã… CMM…”

Vân Cung đen mặt, nhìn đồ đệ mềm nhũn dưới thân. F***! Ông mày cũng

muốn mềm nhũn theo luôn này. Bỗng một luồng sáng xoẹt qua mắt Vân Cung…

nếu đã vậy chỉ còn có cách này…

Hắn vương tay một đạo ánh sáng

màu bạc bỗng chốc hóa thành một mộc trì khá to. Rồi lại phất tay áo Bạch Hàn Sâm thoáng chốc lại bị quăng xuống nước.

Lúc này đang bất tỉnh Bạch Hàn Sâm: QAQ

Sờ sờ trán của đồ đệ, Vân Cung nhăn mày càng sâu:

“Vẫn không giảm” dứt khoát vén áo sang một bên, Vân Cung ngồi xuống sau lưng Bạch Hàn Sâm truyền linh lực sang cho y. Cỗ linh lực đỏ rực như

màu máu tựa như con rắn nước len lỏi xung quanh đan điền của Bạch Hàn

Sâm. Thân thể mang tính hàn của Bạch tiểu đồ đệ thoáng chốc đỏ rực, mặt y nóng hầm hậm, không tự chủ được rêи ɾỉ thành tiếng.

Ba giờ sau….

“Mệt chết lão tử rồi” Vân Cung xoa xoa thắt lưng đau nhứt, ngồi nãy giờ thắt lưng hắn muốn bị lão hóa luôn rồi. Nhìn ngoài hang động, mặt trời

đã lên cao tự lúc nào, thế mà đã qua một đêm rồi ư.

******

Trong sân Nguyệt Minh các Vân Nhiên vẫn cứ đứng ngồi không yên mà đi qua đi lại. Sư thúc đột nhiên biến mất giữa chừng làm nàng đi tìm muốn

chết, lại nhìn nhìn bóng dáng đỏ rực đang đứng dựa người vào gốc cây anh đào. Cắn cắn môi dưới đến không còn huyết sắc, Vân Nhiên cảm thấy vô

cùng ủy khuất.

Khi nàng nói không tìm thấy sư thúc, người nọ

thế nhưng lại đối với nàng giận dữ, nếu không ngại thân phận đồ đệ

chưởng môn của nàng thiếu điều y chỉ muốn lấy nàng ra mà lăng trì. Đây

đích xác là lần đầu tiên trong đời Vân Nhiên vô cùng ủy khuất cùng đau

lòng.

Nghiêm Tu vẫn im lặng, khuôn mặt lạnh lùng tuyệt mỹ đứng

dựa vào gốc cây anh đào. Bỗng một cơn gió từ trên sườn núi mang theo

biết bao hương thơm thổi qua biệt viện thanh vắng. Đôi tử mâu rốt cuộc

cũng chậm rãi mở ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt, khó hiểu. Sư phụ rốt cuộc cũng chịu về rồi!

Tác giả: Có ai thấy giống tắm uyên ương không... Đùa thôi, nhiều lúc tui

cũng muốn cho hai đứa nó tắm thiệt nhưng mà hổng dám.