Nhuận Ngọc cảm thấy rất kỳ quái, có đôi khi tổng hội nghe được tiểu giọt sương kêu hắn là "Nhãi con", hắn vẫn luôn đều thực nghi hoặc cái ý tứ của từ này.
Thẳng đến có một ngày, hắn khẽ meo meo nghe lén cuộc đối thoại của Quảng Lộ cùng Tuệ Hòa.
Các nàng chính cầm thoại bản trước mắt Thiên giới nhất hồng 《 ta làm thiên đế những cái đó năm 》, nam chủ trước kia niên thiếu bị khinh thường, cha mẹ bị hôn quân gϊếŧ chết, sau khi lớn lên bóc can khởi nghĩa, gặp thần sát thần, ngộ Phật sát Phật, cuối cùng lên làm hoàng đế thời loạn thế.
Quảng Lộ chính là fan nam chủ của quyển sách này, mỗi lần xem đều sẽ vì trưởng thành của nam chủ mà hoan hô. Tuệ Hòa cũng siêu thích nam chủ trong sách, thích nhất loại nam chủ chỉ yêu quyền mưu không bị tình yêu sở đùa nghịch. Hai người ăn nhịp với nhau, thường xuyên cùng nhau truy.
Quảng Lộ nhìn đến nam chủ bị vây công, dựa vào trí dũng triệt phá trùng vây, nàng không nhịn được cùng Tuệ Hòa thở nhẹ nói: "Nhãi con của ta giỏi quá, hảo soái!"
Tuệ Hòa khó hiểu hỏi: "Tiểu giọt sương, nhãi con là ý gì a?"
"Chính là đem nam chủ trở thành nhi tử của chính mình mà đau, ngươi xem chúng ta nhìn hắn trưởng thành, nhìn hắn trải qua gian khổ, bồi hắn cùng nhau biến cường, không phải rất giống mụ mụ bồi hắn lớn lên sao?" Quảng Lộ phủng thư, vui vẻ nói.
Tuệ Hòa gật gật đầu, tỏ vẻ thực tán đồng với cái nhìn của nàng.
Nguyên lai nhãi con là cái dạng ý tứ này, gân xanh trên trán Nhuận Ngọc nhảy nhảy, đêm nay, không cho ngươi xin tha ta liền......
—— đường ranh giới buổi tối ——
Quảng Lộ bố tinh trở về, cảm giác thân thể tê mỏi. Nhuận Ngọc đi vào tới, liền nhìn đến một bức mỹ nhân như mèo lười biếng mà vươn vai, ánh mắt tối một chút. Hắn đột nhiên nhớ tới hôm nay nghe được ý của từ "Nhãi con", trong ánh mắt nhiều một ít ý vị không thể nói. Hắn đi đến mép giường, trong ánh mắt sáng quắc của Quảng Lộ ôm lấy nàng, đem nàng áp đến trên giường, nói: "Tiểu Lộ Lộ, đột nhiên hảo muốn ôm ôm ngươi."
"Ha hả, bệ hạ ngươi có thể chỉ ôm không cần áp đi." Quảng Lộ muốn đẩy thân hình nặng trên người ra, nhưng mà nàng càng giãy giụa, phát hiện hô hấp người bên trên người càng nặng. Thanh âm Nhuận Ngọc khàn khàn nói: "Ngươi đừng lộn xộn."
Quảng Lộ cảm giác được thân thể hắn có biến hóa, một chút an tĩnh như gà, hoàn toàn giống cương thi. Nhuận Ngọc cảm nhận được thân thể nàng cứng còng, cũng chậm rãi áp xuống cổ của hỏa trong lòng, hắn vấn đề quan trọng nhất hắn còn chưa có hỏi đâu!
Hắn ở bên tai Quảng Lộ nhẹ thở: "Tiểu Lộ Lộ, ngươi thường xuyên buột miệng thốt ra từ nhãi con, là có ý tứ gì?"
Hơi thở kia của hắn ở bên tai đảo quanh Quảng Lộ, chọc thân thể Quảng Lộ run rẩy một trận, mặt nàng hồng nói: "Không...... Không có ý tứ gì."
"Không có gì ý tứ?" Nhuận Ngọc cười khẽ ra tiếng, chọc trong lòng Quảng Lộ một trận sợ hãi, chẳng lẽ Nhuận Ngọc hắn đã biết!
"Ngươi thường xuyên kêu ta là nhãi con, cho nên ta muốn biết nó có ý tứ gì ~" Nhuận Ngọc kéo dài âm cuối ra như làm nũng.
Quảng Lộ nhìn tự mang phấn đỏ mặt mắt nhìn điện hạ, kiều thanh nói: "Là cách nói yêu ta đối với ngươ ia ~"
Ngươi biết làm nũng, ta cũng biết làm nũng, xem ai hơn ai!
Nhuận Ngọc nghe ngữ khí Quảng Lộ làm nũng, vốn dĩ xao động trong lòng cũng bị áp chế, khó thở phản cười nói: "Ta như thế nào nghe được là xưng hô đối với nhi tử, ngươi đem ta, trở thành nhi tử của ngươi!"
Sinh khí!╯^╰
Tiểu tâm tư của Quảng Lộ bị vạch trần, phát hiện Nhuận Ngọc sinh khí, hiện tại còn đè nặng nàng, cảm giác tình cảnh của chính mình rất nguy hiểm làm sao bây giờ ・_・
"Ta nào dám a bệ hạ, bệ hạ anh minh thần võ, khí vũ hiên ngang, thần tuyển chi tử, ta sùng bái ngài đều không kịp, sao có thể đem bệ hạ trở thành nhi tử của ta đâu? Ha ha ha ha, ngài nghe lầm......" Quảng Lộ liền "Ngài" đều nói ra, thực rõ ràng chính là chột dạ.
"Phải không?" Nhuận Ngọc tà mị cười.
"Nhãi con phải không?" Nhuận Ngọc bắt đầu động tác trên tay.
"Ta không phải, ta không có, ta cái gì cũng không biết......" Quảng Lộ cảm giác được hắn đang thoát quần áo chính mình, hấp hối giãy giụa nói.
"Không biết?" Nhuận Ngọc cười đến càng thêm tà mị, hắn ở bên tai Quảng Lộ dùng khí âm nói: "Kêu tiếng cha, ta liền buông tha ngươi ~"
Nhãi con kêu ta, ngươi muốn ta kêu ngươi là ba ba, không gọi ba ba phải không? A......
"Không......" Nơi xa truyền đến thanh âm mỏng manh của Quảng Lộ.
A Hoa nhìn phòng Đại Long tối sầm, cười.