Chương 59: Cảnh quay đầu tiên

Cảnh quay hôm này của hai người bọn họ không phải là cảnh lần đầu tiên nam chính Lý Thường Kiệt gặp được nữ phụ, mà là cảnh hai người gặp nhau sau bao năm cách biệt. Hắn nay đã là một tướng quân đầu đội trời chân đạp đất, được ban họ vua, đứng dưới một người mà trên vạn người.

Còn nàng lại đã xuất giá trở thành thê tử của người ta, ở tại nơi năm xưa cả hai cùng ước hẹn mà gặp lại.

Lý Thường Kiệt một thân giáp bạc tay cầm trường kiếm đứng dưới gốc cây gạo. Bên bờ hồ cảnh vật mờ ảo như sương khói, hắn đứng đó như gần như xa. Nghe thấy tiếng bước chân hắn khẽ quay đầu, nàng một thân váy lụa xanh như mây trời đi đến, bàn tay cầm trường kiếm của hắn khẽ siết chặt.

-Nàng đến rồi, ta còn tưởng nàng sẽ không đến.

Giọng hắn có chút vui mừng lại có chút chua xót, khi hắn cho người truyền tín vật cho nàng, hắn đã rất lo sợ, lo rằng nàng sẽ hận hắn, sẽ không đến nhưng hắn vẫn muốn gặp nàng. Bởi vì lần này hắn đi chưa chắn còn có thể quay về.

Nàng cười nhẹ như đoá hoa sen tháng 7 dịu dàng len lỏi vào trong tâm hắn.

-Cao Trì nói chàng sắp phải xuất chinh ta sao có thể không đến.

-Lần này ta đi không biết còn có thể trở về hay không.

Hắn nhìn mặt hồ tĩnh lặng như lòng hắn lại đang dãy dụa sóng ngầm, hắn muốn ôm nữ nhân trước mặt vào lòng, muốn cảm nhận hơi ấm của nàng, muốn rất nhiều thứ. Nhưng hiện tại hắn chẳng thể làm gì cả, nàng nay đã là vợ kẻ khác, mà hắn chỉ là một hoạn quan. Hắn khiếm khuyết, hắn dơ bẩn hắn chẳng dám chạm vào nàng, nàng là mình châu nơi đáy giếng, nếu hắn vấy bẩn nàng vậy thì đời này hắn cũng sẽ căm hận chính bản thân mình.

-Liên Nguyệt, ta biết ta không có tư cách để cầu xin nàng bất cứ điều gì, nhưng ta vẫn muốn vô sĩ mà xin nàng một việc.

Liên Nguyệt nhìn hắn im lặng không lên tiếng, hắn lấy hết can đảm đời này của mình cuối cùng nói ra một câu, một câu mà hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm kể từ khi đánh mất nàng.

-Nếu ta không thể trở về, xin nàng hãy mang nó chôn dưới gốc cây gạo này. Đời này kiếp này ta nợ nàng, cũng nợ chính ta. Nếu có thể trở về nơi bắt đầu, biết đâu kiếp sau ta vẫn có thể làm một năm tử.

Phải đây là nơi bắt đầu của nàng và hắn, cho dù là đau thương hay hạnh phúc hắn cũng đều muốn giữ lại. Kiếp này không thể, kiếp sau, kiếp sau hắn nguyện đánh đổi tất cả chỉ mong có thể làm một nam tử ở cạnh nàng đời đời kiếp kiếp.

Liên Nguyệt nhận lấy túi gấm màu đỏ, nàng mở ra bên trong là một đoạn tóc của hắn. Nàng nhìn hắn khẽ cười đưa tay về phía hắn.



-Ngô Tuấn, cho ta mượn kiếm của chàng một chút được không.

Ngô Tuấn hai chữ này đã từ rất lâu rồi không ai còn gọi hắn như thế nữa. Hẳn là cả thiên hạ này đã quên, quên rằng Lý Thường Kiệt hắn từng là Ngô Tuấn, một thiếu niên nghèo hèn, đến mức không đủ tiền làm ma chay cho mẫu thân.

Chỉ có nàng, nàng vẫn nhớ. Có lẽ mãi mãi hắn không hề hay biết, đối với nàng mà nói cho dù hắn đứng ở trên cao bao nhiêu, quyền uy thiên hạ nhường nào, trong mắt nàng hắn vẫn là Ngô Tuấn, vẫn là người cùng nàng lớn lên, vẫn là nam nhân nàng đặt ở đầu quả tim chưa từng thay đổi, dẫu hắn đã đổi thay.

Nàng cầm lấy trường kiếm nhẹ nhàng đưt khoát cắt lấy lọn tóc của mình. Nàng dùng hai lọng tóc của mình và hắn kết lại với nhau. Trái tim hắn khẽ run theo từng động tác của nàng, nàng bỏ vào trong túi gấm, đặt lại trong bàn tay sần sùi đang run rẩy của hắn.

-Ta không muốn giữ cái này, càng không muốn thực hiện nguyện vọng của chàng. Ngô Tuấn, chàng mang đi đi, bình bình an an mà trở về, chí ít như vậy ta sẽ không hận chàng như trước nữa.

Nàng quay bước rời đi, giọt nước mắt lăn dài trên má, mà hắn đứng dưới tán cây, bàn tay siết chặt túi lụa, ánh mắt nhìn theo bóng nàng. Hắn rơi lệ, ngay cả ngày đó bị biến thành hoạn quan bị buộc phải rời bỏ nàng, làm những chuyện thương tổn nàng hắn cũng chưa từng rơi lệ. Thế nhưng trải qua ngần ấy năm, lần này hắn lại khóc, hắn khóc bởi vì hắn biết nàng không những không hận hắn, mà nàng vẫn còn yêu hắn, yêu đến mức cắt đi tóc mình kết đồng tâm vĩnh cho hắn.

-Cắt.

Đạo diễn hô một tiếng cả phim trường đang lặng ngắt ai ai cũng khẽ hoàn hồn. Vừa rồi bọn họ giống như bị kéo vào trong thế giới kia, có vô số người đưa tay vội lau nước mắt, phải họ khóc, không biết vì cái gì lại khóc.

Đạo diễn nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, ông bị diễn xuất của cô khiến bản thân hoàn mang, rõ ràng trong buổi thử vai mấy tháng trước cô chính là con cá chết chỉ biết dãy đành đạch. Chỉ có vài tháng sao có thể diễn đén xuất thần như vậy, nếu là người khác sẽ nói nhờ có Lê Duy Đàm kéo cô, giúp cô phát huy tốt. Nhưng mà ông già rồi nhìn liếc một cái có thể nhận ra ai đang trợ diễn cho ai, rõ ràng là cô lôi cả cảm xúc của Lê Duy Đàm theo mình. Trong lòng Đào Mạnh gào thét, ông có phải nhặt được một viên kim cương thô rồi không, còn là loại kim cương đen cực quý đó.

Trong kịch bản vốn không hề có đoạn cắt tóc. Đoạn này Liên Nguyệt trả lại túi gấm, nhắn với Lý Thường Kiệt phải bình an trở về rồi rời đi. Thế nhưng chính vì cô thêm cảnh này mới khiến nó càng thêm động tâm. Càng khắc hoạ được thứ tình yêu khắc cốt ghi tâm trong lòng Lý Thường Kiệt, cáng khiến cho cảnh này hoàn mỹ hơn.

-Đạo diễn, cháu xin lỗi vì đã tự động thêm kịch, chỉ là lúc đó cháu nhập tâm quá cho nên....

-Vì sao cháu lại diễn như vậy.

Lời còn chưa nói hết đã bị Đào Mạnh cắt ngang, ông muốn biết vì sao cô gái nhỏ này lại diễn như thế. Dù cô thêm cảnh vô cùng mượt, cũng làm cho cảnh quay hoàn mỹ hơn, nhưng ông là một đạo diễn phải có nguyên tắc của mình, nếu cứ để diễn viên tự ý sửa ra sao thì sửa vậy kịch bản của ông sẽ ra cái dạng gì, ông cũng phải ra dáng một chút không thể trở mặt nhanh quá, đám nhãi con trong đoàn sẽ cười ông thúi mũi.