Chương 16: Kết Thúc

Au đã sửa, bạn có thể xem

Sau đó vài năm, Tần Thiên trở thành Tần đại nguyên soái, nhận trách nhiệm trấn giữ phía Tây biên cương của đế quốc này như phụ thân trước đó.

Phía Tây Khải quốc là thảo nguyên rộng lớn, Tần Thiên khó khăn lắm lập được Thiết Long thành ở nơi này.

Một dãy thành sắt uốn lượn vươn lên tận trời cao ở biên cương, khiến những kẻ nhăm nhe Khải quốc kinh hồn bạt vía, Hung Nô không dám tiến gần, là dãy phòng thủ chính của Khải quốc.

Dân số của Thiết Long thành khá đông, kinh tế cũng phồn thịnh, gần như sánh ngang với Kinh thành.

Bây giờ Tần Thiên có thể lật đổ kẻ bề trên, ngay tức khắc, nhưng chẳng qua cô không muốn thôi.

Bởi, đám gian thần cùng nịnh thần trong triều, từ lúc vắng bóng Tần Thiên ở kinh thành, đâu có ít?

Bây giờ trở về dẹp loạn, mệt chết đi được.

Hơn nữa, Tần Thiên không muốn rước lấy phiền phức, cô không rời được khỏi Nhược Hinh nữa bước, mang nàng trở về Kinh thành bây giờ khác gì mang con dê vào giữa bầy sói đây?

Khải đế càng không thể uy hϊếp tới vị trí của cô nữa, chim đủ lông đủ cánh, ông ta dám bắt trở vào l*иg?

Huống chi Tần Thiên đã trở thành một đại nguyên soái có địa phận riêng, đã thế còn trấn thủ nơi hiểm yếu nhất của Khải quốc, ông ta dám sao?

Ngày xx tháng xx năm xx, Tần Thiên được phong Thiết Long vương.

Ở một nơi nào đó không ai thấy, vị vương công khuynh triều đảo quốc kia nhẫn nhục chịu thương chịu khó quán xuyến việc trong phủ, thậm chí quỳ ván giặt đồ, tất nhiên là để thu hút sự chú ý của người bản thân đã mang về phủ.

"Bảo bối, hiện tại nàng đã hết giận hay chưa?"

Tần Thiên quấn quýt không rời lấy Nhược Hinh lấy một khắc nào, bản thân ôm lấy chăn mềm bằng một tay, một tay giữ lấy cửa sổ. Vì cửa chính bị chặn lại rồi, cô trèo cửa sổ vào phòng. Nào ai dám phá cửa phòng nghỉ đâu đúng không?

"Xuống, quỳ."

Nhược Hinh lạnh giọng, yên vị trên chiếc giường lớn trong phòng.

Màn che phủ xuống, khiến gương mặt của nàng khuất sau lớp nhung đỏ nhàn nhạt.

Tuyệt mỹ khiến Tần Thiên sắp phát điên.

Cô nhanh chóng nhảy xuống khỏi cửa sổ, đóng chặt chúng lại và quỳ sụp xuống trước giường.

Đầu gối mạnh mẽ va chạm với mặt sàn cứng rắn, bang một tiếng không nhỏ.

"Thật lòng xin lỗi phu nhân, đảm bảo sự việc này thật không có lần sau.", Tần Thiên nhỏ giọng, cẩn thận nắm lấy cổ chân trắng nõn của Nhược Hinh vuốt ve, "Có thể tha thứ cho vi thê được không?"