Chương 13: Hôn

Sau chuyện xử trảm, Tần Thiên được nâng lên làm Tư mã Đại tướng quân.

Bây giờ, nhiệm vụ của cô là công lược nữ chủ.

"Nhược Hinh, ta không thú vị sao? Nàng chỉ quan tâm tới nó?"

Nó ở đây là cây bút lông sói mà Tần Thiên đặt ở biên quan trở về. Nó thật sự rất đẹp, nên nàng ấy yêu thích đều đương nhiên. Tần Thiên vậy mà vô tình đồng ý cho nàng ta, sau cuối lại bị nó tranh surng

Nhược Hinh tiếp tục luyện chữ, không mảy may để ý tới người đang xoắn xuýt lấy lòng nàng ở bên cạnh, mà chỉ thở dài.

Quay đầu lại ném cho Tần Thiên một cái nhìn thâm thúy, nàng nói: "Ngươi a, ngươi xem ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Đến cây bút cũng có thể ăn dấm chua được sao?"

Tần Thiên cười tà, như một tên háo sắc, cô gỡ nhẹ bàn tay của nàng ra khỏi cây bút, đè Nhược Hinh xuống bàn. Tần Thiên vốn là tướng quân chinh chiến trên sa trường, sức lực cực kì lớn. Mà Nhược Hinh, cùng lắm cũng chỉ là một khuê các tiểu thư, tất nhiên sẽ không bì được.

Cho dù nàng dãy dụa, cũng không thể thoát khỏi cô.

"Nhược Hinh, quan tâm tới ta một chút. Chỉ vài ngày nữa ta phải trở về biên quan rồi..."

Tần Thiên bày ra bộ mặt đáng thương vô đối, đáng tiếc hoàn cảnh hơi không thích hợp cho lắm. Nhược Hinh phì cười với sự lươn lẹo này:

"Hahaha... Ngươi a, thực ngốc nghếch."

Không gian ái muội bị phá tan trong chốc lát, Tần Thiên chỉ lắc đầu, khẽ nắm lấy cằm của nàng mà hôn xuống. Hôn thật sâu xuống. Bờ môi mềm mại thơm cực kì, Tần Thiên ăn đến nghiện, đợi cho nàng hết không khí mới luyến tiếc bỏ ra.

Cô vốn dĩ không biết, nữ chủ xinh đẹp tới mức này.

Bàn tay của cô trở nên nóng rực, từ lần xuống dưới. Cách vài lớp y phục, theo bàn tay đi xuống của Tần Thiên, da thịt của nàng cũng nóng bỏng không kém. Nhược Hinh trợn trừng nhìn cô, bàn tay vặn vẹo đẩy ra.

"Ngươi... Bỏ ra.. Ưʍ... Trời vẫn sáng... Ưʍ...."

Tần Thiên cúi xuống, đầu lưỡi hung hăng ma sát, cạy mở miệng của Nhược Hinh ra. Môi mềm nóng tới cực hạn, đầu lưỡi của cô có chút lưu manh, ép người ta không động không được.

Lưỡi mỏi nhừ vì bị lưu manh ép buộc cử động, Nhược Hinh dừng lại động tác vốn có, tùy ý Tần Thiên đưa qua một ít nước bọt. Mà nàng, cũng vì không còn lựa chọn nào khác mà nuốt xuống.

Vạt áo của nàng vì bị khi dễ mà mở ra một nửa, yếm đỏ bên trong như ẩn như hiện, bàn tay linh hoạt của cô tựa như một con rắn nhỏ, chẳng mấy chốc đã cởi được ra. Lúc này, Nhược Hinh bị cưỡng ép để lộ trần thân trên, bên dưới vẫn chưa hề gì.

"Trấn Quốc đại tướng quân, sau này đổi thành Trấn Quốc Tư mã Đại tướng quân, Hoàng thượng triệu kiến. Khâm thử!!"

Giọng nói thanh thanh của thái giám bên ngoài truyền vào, rốt cuộc lúc đó Nhược Hinh mới ý thức được mình đã làm ra chuyện gì. Một hàng lệ nhanh chóng chảy xuống, như người bị khi dễ tới cực hạn.

Tần Thiên thấy cảnh này, nhanh chóng trong lòng hóa thành mềm nhũn, liếʍ hết nước mắt vào trong, thầm thì: "Nhạc phụ đã đồng ý gả nàng cho ta. Yên tâm, nếu nàng không muốn, ta sẽ không làm."

Mà Nhược Hinh lúc này mới nín lặng, đầu óc dần mụ mị đi thanh tỉnh lại: "Ngươi nói, Thái sư đồng ý?"

"Đúng, nhạc phụ tìm tới ta ba ngày trước. Khi ta truy bắt... "

Tần Thiên ngập ngừng, nguyên lai chính cô ra tay hạ sát Lục Văn, liệu nữ chủ có hận cô hay không?

Nhược Hinh hiểu được ý của người trước mặt, mang theo tâm ý nhu hòa trả lời: "Ta không hận ngươi. Hắn rồi cũng sẽ phải nhận lấy quả báo."

Hai ngươi nhanh chóng ổn định lại trang phục, chỉ là trên mặt Nhược Hinh còn có chút đỏ. Nàng sợ người khác biết được chuyện hai người đang làm.

"Lần này ta muốn thúc đẩy hỷ sự nhanh hơn một chút, e rằng Thái sư cũng có mặt. Nàng xác thực muốn gặp ông ấy đi?"

Nhược Hinh lặng lẽ gật đầu. Thoát khỏi Giang gia luôn là điều nàng muốn, chỉ là nàng cũng thích ở cạnh Tần Thiên một cách quang minh chính đại nhiều hơn thế.

Hai người nhanh chóng tiến cung. Lời nói của Tần Thiên quả không sai chút nào, Giang Bạch Hoàn cũng có mặt.

Kiệu của hai người nhanh chóng gặp kiệu của Thái sư trên đường, vốn có thiện ý với Tần Thiên, Thái sư mời hai bọn họ ngồi chung.

Nghĩ rằng bây giờ mình từ chối cũng không tiện, Tần Thiên đành phải bất đắc dĩ nhận lời.

Vuốt chòm râu bạc trắng, ông ta hỏi: "Tư mã Đại tướng quân, mạn phép cho hỏi đích nữ của quả nhân đã luôn ở phủ ngài một tháng rồi sao?"

Cười nhẹ nhàng như hạnh phúc, Tần Thiên đáp: "Nhạc phụ đại nhân, này chỉ là ta cứu trợ nàng một chút, cũng không có ăn cơm trước kẻng. Khẳng định sẽ không liên lụy đi?"

"Không sao cả, ngươi làm gì đều tùy ý. Sau chuyện này không liên lụy tới Giang gia là đủ rồi.