Thừa tướng nhìn người vừa xuất hiện và gọi mình, ông khom người, cung kính hành lễ: "Hạ thần tham kiến Thái tử." Quan lại thấy ông hành lễ rất nhanh họ hành lễ theo.
"Ồ, miễn lễ cả đi." Giọng nói trầm vừa rồi lại vang, theo sau là hơi thở lành lạnh tựa băng. Mọi người nghe miễn, đồng loạt đứng thẳng, nhưng ai náy đều khẽ run run, chẳng được bình thường như ban đầu, giống bị lạnh, họ chắc không phải do gió đông nổi lên, mà là hơi thở của người mới xuất hiện.
Người kia được gọi là Thái tử liền bước qua, đối diện Thừa tướng, hắn ta mang trên mình huyền y tinh tế, một huyền y rộng rãi đến chạm đất, ổng tay rộng đủ để chứa cái đầu che đi bàn tay hắn, tất tần tật kín đáo, chỉ để lộ nửa cổ cao. Tầng tầng lớp bao lấy cả con người u ám, hòa hợp cùng giọng nói trầm thấp, hơi thở lạnh lẽo ở hắn, điểm thêm cho vẻ ngoài lãnh diệm sẵn có, hắn giống như trời đêm tối tăm, sương lạnh mù mịt, nguy hiểm gần kề.
Hắn ta gương mặt anh tuấn, nét mặt cười như không cười, đôi mắt phượng kiêu sa hiếm có, mắt phải chất chứa xảo quyệt, con mắt còn lại không kiêng dè quan sát người khác, đứng thẳng đối diện, mà ánh mắt nhìn xuống, sự tự phụ, cao ngạo đong đầy làm chứng bản thân hắn ta là dòng dõi hoàng thất quyền quý.
Các vị ở đây hầu hết là quan trong triều, hiển nhiên rõ ràng đây đích thị là Thái tử, Huyền Trức Tuyên, nổi danh hâo sắc, biếи ŧɦái, lại tuyệt tình ác độc. Từ khi trưởng thành đã làm mọi người sợ hãi với cái tính tình thất thường, vì gió đổi hướng làm lá bay vào mặt Thái tử, hắn ta lập tức khó chịu đến cắt tiết một cung nữ trước bao người.
Một người tàn bạo như vậy làm Thái tử? Do Huyền Trức Tuyên là người thông minh, vô cùng âm hiểm, lắm mưu, hắn ta giúp Hoàng thượng trừ khử kẻ tạo phản, lần lượt tìm ra, tóm gọn gϊếŧ hết những người nào mưu đồ bất chính. Để Thánh thượng có thể ngủ yên giấc cũng có phần công Thái tử.
Công lao, thành tựu vị Thái tử này có làm người sợ, càng sợ hơn nữ nhi họ sẽ bị Thâi tử danh háo sắc nhìn trúng. Những nữ nhân của Thái tử, bọn họ thấy không ai có kết cục tốt, kẻ thương tích đầy mình, máu me rơi vãi, người phát điên bị nhốt lại.
Nữ nhi mình nuôi lớn, là khúc ruột tim gan, nâng trứng, hứng hoa hơn mười năm, không nỡ tổn hại. Bảo bọn họ sao đành tâm để nữ nhi rơi vào thể trạng ấy đăy.
Nên nhìn thấy Thái tử, ai nấy lạnh run, chỉ trừ Thừa tướng, một bộ nghiêm túc, bình thản đối mặt.
"Nàng là Tân nhị tiểu thư phải không?" Huyền Trức Tuyên khoanh tay hồi lâu nhìn rồi dừng ánh mẳt tại Tân Phương Phương, hắn ta nhếch miệng hỏi.
Tân Phương Phương nghe hơi cúi đầu, nàng theo lễ nghi, khom người hành lễ: "Tiểu nữ tham kiến Thái từ. Thưa, tiểu nữ chính là Tân nhị tiểu thư." Nàng vừa đáp vừa lén nhìn nam nhân đổi diện, Mắt phượng, môi không tính mỏng, mũi hơi thấp, lông mày rậm... Có thể nói là đẹp, cơ mà cái ánh mắt kia nhìn nàng, tuyệt nhiên nàng không thích.
Thợ săn nhìn con mồi hay gì?
Hơn thế từ khi nam nhân này xuất hiện, tất cả quan lại đằng sau đều run nhè nhẹ, mắt họ chẳng dám nhìn thẳng, cúi đầu tránh né, không phải dạng tôn kính, hay quy củ mà do họ rất sợ nam nhân này.
Thấy lạ, đường đường được người cung kính gọi Thái tử đó nha! Là Thái tử một quốc, hành động dáng vẻ phải thân thiện, không được thì lạnh nhạt đi, thế quần nào mà không có chút tự trọng, nghiêm nghị? Chằm chằm một nữ tử, nhìn kiểu muốn ăn tươi nuốt sống người ta!
Khoan đã! Thái tử?
Tân Phương Phương nghĩ ra gì đó, chợt tỉnh ngộ, âm thầm nhìn lại Huyền Trức Tuyên, nàng ực ực nuốt nước bọt.
Trong nội dung truyện có nhắc đến, tại thế giới này, bốn vị vương gia, một vị Thái tử, Thái tử được tác giả nhấc bút viết lên, xây dựng hình tượng tra nam, biếи ŧɦái thông minh, mưu đồ, có niềm đam mê với sắc đẹp, Huyền Trức Tuyên.
Đại khái tên này là tên máu S, thích hành hạ người quanh mình, nhất là nữ nhân, nữ nhân thuộc về hắn, đánh đập, dày xéo đủ kiểu, làm nữ nhân ấy sống không nổi.
Còn nữ nhân không thuộc về hắn? Hắn ta sẽ làm nữ nhân ấy thuộc về, một là tâm, hai là thân, tức khiến nữ nhân đó thích hắn đến mức tự nguyện dâng hiến, hoặc cưỡng ép nữ nhân đó gạo nấu thành cơm. Thời xưa phong kiến, thân phận nữ nhi khi mất thanh bạch thì một chết, hai gả cho người ép mình, ít ai mạnh mẽ vượt qua được chuyện này để tạo cho bản thân lựa chọn khác.
Nghĩ thôi cũng thấy ghê tởm tên Huyền Trức Tuyên trước mắt, lưu manh, vặn vẹo hơn cả người thần kinh.
Trong truyện không có vụ hắn ta để mắt đến Tân Phương Phương, nhưng hiện tại nàng đảo loạn kịch bản, thêm ánh mắt hắn ta dành nàng, thật không may nàng trở thành mục tiêu của hắn ta rồi.
Nghĩ tới đây, Tân Phương Phương căng da đầu, da gà da vịt thay nhau dưới lớp y phục nổi lên, đột ngột hiểu chút cảm giác bị biếи ŧɦái để ý.
Huyền Trức Tuyên ánh mắt nồng đậm ý cười, hắn nói: "Ố, nghe danh Tân nhị tiểu thư đây đã lâu, mà đến hôm nay mới gặp gỡ. Nào, ngẩng mặt lên, bản cung muốn nhìn Tân nhị tiểu thư kĩ hơn."
Lời vừa dứt, ai nấy thi nhau thét trong lòng: Tân nhị tiểu thư xong rồi!