Ba ngày, tuyết tan hết thảy, mây đen lượt qua trả lại trời xanh, phồn hoa của Kinh Thành. Nay khắp nơi, người ta bận rộn đi lại, mua bán, trang trí những vật hoa lệ cho mình.
Tại sao?
Tại tết nguyên tiêu sắp tới, ngày quan trọng đối với nhân thế, mỗi năm một lần diễn ra, đi cùng không khí náo nhiệt, vui tươi do người người tạo nên.
Hôm nay cũng là ngày Dương Âu Dịch cùng Đại tỉ Tân Diệu Liên lại mặt tới Tân phủ theo quy củ, phong tục, nên Tân phủ từ nhỏ đến lớn, thi nhau ngóng trông, đứng đại sảnh, mắt đăm chiêu nhìn cửa lớn.
Tân Phương Phương biết chuyện, thấy chân cẳng đỡ hơn, nàng liền tập tễnh đi ra phòng, tự nhiên muốn cùng mọi người đón Tân Diệu Liên. Nô tì thân cận bên nàng thấy vậy vội vàng ra đỡ lấy, cạnh nàng chung bước đường đi đại sảnh.
"Ây, Nhị tiểu thư, mau qua đỡ Nhị tiểu thư!" Tam di nương đưa mắt, nhìn thấy Tân Phương Phương phía sau khập khiễng bước chân, Tam di nương tức thì kêu thêm người đi qua, có lẽ sợ Tân Phương Phương ngã.
"Đa tạ Tam di nương." Tân Phương Phương mỉm cười, khách sáo với Tam di nương.
Tân Phương Phương ngồi xuống, nàng chợt nhớ ra gì ấy nên đưa tay lục lọi ống tay áo. Nàng rút ra một cặp ngọc bội màu lam thanh nhã, hình dáng ngọc bội tròn tựa trăng rằm, ngoài trơn nhẵn, chỉ phía trên ngọc bội được người tinh tế khắc thêm họa tiết, là một đôi hồ điệp bay lượn đậu trên đóa hoa Cẩm Tú nhỏ nhoi đang nở rộ.
Ngọc bội này của Tân Phương Phương từ nhỏ đã mang theo, lai lịch nó thì nô tì bảo rằng do Quý phi nương nương ban tặng hồi Tân Phương Phương mới sinh. Nàng cũng chẳng rõ cụ thể, chỉ biết mấy ngày trước phụ thân hỏi tới, muốn mượn ngọc bội, mà phụ thân không nói lí do. Phần nàng ban đầu còn mờ mịt không nhớ bản thân có vật này.
Lâu sau nàng mới nhớ, nay đem qua cho phụ thân luôn.
Tiện đường!
Tân Phương Phương đưa ngọc bội cho nô tì bên mình, nói nô tì đem đến chỗ Thừa tướng xa xa. Khi nô tì giao xong trở lại cạnh nàng, nô tì giọng điệu cung kính: "Lão gia nói tiểu thư hãy đeo nửa ngọc bội lên người ạ!"
"Phụ thân chỉ lấy đi nửa mảnh? Vậy phụ thân có nói sao lấy ngọc không?" Tân Phương Phương vừa nói cầm lại mảnh ngọc chia đôi, ánh mắt nhìn nhìn. Giờ trên ngọc còn mỗi một hồ điệp lẻ loi, nàng tùy tiện treo bên hông mình.
Nô tì thấp giọng đáp: "Không có ạ, lão gia lấy nửa ngọc, cũng chỉ nói người giữ cẩn thận nửa mảnh ngọc còn lại thôi ạ!"
Tân Phương Phương gật gật đầu, nàng phất tay cho nô tì lui.
...
"Đại tiểu thư về!" Hạ nhân chạy vào bẩm báo, tất cả mọi người nghe đồng loạt đứng dậy.
Tân Hoa Hoa, Tân Cầm Nhi đến sau, hai người cũng đồng thời đi lên. Có mỗi Tân Phương Phương chậm chân, ở sau vươn cổ ngửa đầu, mở to mắt nhìn.
Người Tân phủ trong mắt thấy được Tân Diệu Liên nhỏ nhắn sánh đôi với nam nhân dáng người cao cao, đằng sau hai người là hạ nhân Dương phủ bê đồ vào, là đồ chuẩn bị cho lễ lại mặt.
Lạu nhin cả hai người không chỉ đứng chung chỗ, đồng màu lam y phục trên thân, còn tay trong tay, vẻ mặt mỗi người thản nhiên, nhìn qua hành động thân mật đúng như phu thê ân ái, uyên ương mới thành.
Tân Phương Phương mãi sau nhìn rõ mặt tỉ phu mình.
Nam nhân không phải dạng quá nổi bật về gương mặt, không hút mắt người, nhưng ngược lại dung nhan hiền hậu này cho người ta cảm giác dễ gần. Cách cư xử hơi rụt rè, đối diện nhiều người mày rậm nhíu lại, môi mỏng luôn gượng cong, trả lời nói chuyện đứt quãng, nét mặt cố gắng tự nhiên mà không xong tới.
Chắc Dương Âu Dịch vì ở trong phủ suốt chẳng ra ngoài, lâu không gặp nhiều người nên có tí không quen.
Tân Phương Phương nhìn đến hai mắt nhắm tịt của Dương Âu Dịch thì lắc đầu, biết chắc không có gì trong ấy rồi!
Nàng đảo qua Tân Diệu Liên trong vòng vây hỏi han, tay nàng giơ lên cao vẫy vẫy, Tân Diệu Liên thấy thế vẫy lại, tươi cười đáp trả nàng.
Ngoại trừ Thừa tướng im ắng ra thì các di nương rất nhiệt tình hỏi, hỏi đến mức đến giờ ăn trưa, Lần này Thừa tướng lên tiếng đề nghị: "Âu Dịch, Diệu Liên, hai con ở lại đây cùng nhau dùng bữa chứ?"
Dương Âu Dịch cười, cẩn trọng trả lời: "Đa tạ nhạc phụ, con và Diệu Liên xin nghe theo người."
Thế là đôi phu thê ở trong bàn ăn, cùng mọi người hài hỏa thưởng thức, đương nhiên trong quá trình ăn uống không thiếu những câu hỏi, thêm mấy câu đùa giỡn khi thấy Tân Diệu Liên ân cần gắp đồ ăn cho Dương Âu Dịch, thi thoảng hỏi xem khẩu vị ra sao.
"Đúng là phu thê ân ái mà!" Tam di nương ngưỡng mộ.
"Không cần để ý đến bọn ta, cứ tiếp tục!" Tứ di nương cười.
"Đúng đó! Cứ tự nhiên đi, nào Đại tiểu thư ăn nhiều vào." Nhị di nương thuận thể gắp đồ ăn vào bát Tân Diệu Liên.
Tân Diệu Liên ngượng ngùng gò má hồng, Dương Âu Dịch thì vừa nuốt chút canh nghe thấy liền xấu hổ, cũng bị sặc nhẹ ho.
Tân Cầm Nhi góp thêm chân: "Ấy! Đại tỉ ơi, xem tỉ phu kìa!"
Tân Phương Phương, Tân Hoa Hoa giống nhau, lấy tay che miệng, nhịn cho khỏi cười lớn. Bữa cơm ai nấy mặt hớn hở, không khí ấm nồng, hạnh phúc, pha thêm ngại ngùng đọng lại.