Chân cẳng cố gắng tĩnh dưỡng, mong rằng bảy ngày sau có thể đi đi, rồi từ biệt Đại tỉ gả sang Dương phủ.
Chẳng rõ người Dương phủ có chào đón Đại tỉ? Quan trọng hơn hết, Dương Âu Dịch kia sẽ đổi xử với Đại tỉ ra sao!?
Tân Phương Phương nghĩ tới đây, thấy nên hỏi thăm Tân Diệu Liên về lương duyên sắp kết.
Nghĩ là làm, Tân Phương Phương cất tiếng, thận trọng hỏi: "Đại tỉ, có việc muội muốn hỏi... Dương công tử đối với tỉ thế nào?"
Tân Diệu Liên nghe, động tác múc canh hơi dừng, nơi mắt đen khẽ lung lay, gọn lên sóng nhỏ.
Lâu sau Tân Phương Phương mới nghe câu trả lời từ Tân Diệu Liên: "Huynh ấy đối với ta rất tốt! Chỉ là huynh ấy..."
"Chẳng lẽ Dương công tử chưa quên được cố nhân? Tỉ tỉ, thứ lỗi muội trước, người vẫn còn luyến lưu tình cũ mà đi quan tâm ai, nửa phần như tìm thế thân..." Tân Phương Phương tiếp câu, bản thân nàng biết lời này có thể gây thương tổn cho Đại tỉ, nhưng chính nàng nhịn chẳng được thốt lên.
Nàng nghe qua vài lời liên quan nam nhân Dương Âu Dịch, người này có thể cắt thịt trên thân mình vì một nữ nhân, đồng nghĩa nữ nhân ấy rất quan trọng, quan trọng hơn bản thân Dương Âu Dịch rồi!
Tình yêu nam nữ, một khi xác định đến mức dâng hiến, hi sinh, cũng nhận định khó dứt ra. Nên Đại tỉ đi vào, xen giữa liệu ổn không? Liệu sự quan tâm Dương Âu Dịch dành Đại tỉ là thật? Hay cuối chỉ là đối đãi giây phút thoáng qua cho thế thân nhất thời.
Nàng không phải nước mắt cá sấu, là thật lòng thương tiếc Đại tỉ. Mặc kệ tài mạo, gia thế, tính tình, Đại tỉ dư thừa điều kiện để gả cho người tốt hơn Dương Âu Dịch.
"Phương Phương, huynh ấy của lúc trước rất tốt, bây giờ chẳng thế nữa, do tỉ cố chấp gả thôi." Tân Diệu Liên thấp giọng nói, ba chữ cố chấp gả, chất chứa bi ai, lại có phần tự giễu.
Tự giễu gì thì có Tân Diệu Liên thấu hết.
Tân Phương Phương nhăn mày, thở dài đáp lại: "Đại tỉ, đây là lựa chọn, tự nguyện của chính tỉ?"
Tân Diệu Liên gật đầu, cùi xuống tiếp tục múc canh.
Vì ôn nhu lúc trước của Dương Âu Dịch, vì tình cảm thanh mai trúc mã. Vì nàng ấy yêu Dương Âu Dịch, nàng ấy sẵn lòng cố chấp ba năm xin phụ thân gả mình vào Dương phủ.
Nàng ấy biết Dương Âu Dịch bị người trong lòng bỏ rơi, lại thấy bản thân nàng cũng là người thân cận Dương Âu Dịch, chứng kiến sự tuyệt vọng Dương Âu Dịch mang. Nàng ấy rất thương, thầm đau thay Dương Âu Dịch.
Thương hại, tình ái xen kẽ, tự dưng muốn cạnh Dương Âu Dịch hắn, giúp hắn chữa vết thương người trước gây nên.
Nhưng nàng ấy lại không thể cứ vậy bên cạnh hắn, phụ mẫu, trưởng bối nào có cho phép? Nàng ấy từng đấu tranh tư tưởng, hồi lâu đưa ra quyết định gả cho Dương Âu Dịch.
Nàng ấy hiểu quyết định này sai, sai ngay từ lúc bắt đầu, sai cũng hành động gần xong.
Kiên trì nàng chờ đợi ba năm, đóa hoa gieo trồng, chăm chút sắp nở rộ, thời điểm tới, từ bỏ cũng muộn... Những gì xảy ra về sau, vui buồn, tốt xấu, nàng chấp nhận cam chịu!
Tân Phương Phương nhìn Đại tỉ Tân Diệu Liên. Ra là vấn đề tất thảy của Đại tỉ, do Đại tỉ muốn! Nàng cũng câm nín, chúc phúc thôi!
Tân Phương Phương thở dài, môi cong cười hoa nở, trao Tân Diệu Liên động lực: "Con đường tỉ chọn, muội chúc tỉ sớm đi đến cuối, có được hạnh phúc!"
"Đa tạ muội." Tân Diệu Liên ánh mắt sáng trong, tia hi vọng rực rỡ đôi mắt đen, xua bớt u buồn vừa hiện.
...
Bảy ngày sau, Đại tiểu thư Tân phủ, Tân Diệu Liên thành thân, mỹ nhân tài sắc vẹn toàn gả qua Dương phủ, tân lang không ai khác ngoài Dương Âu Dịch, trưởng tử duy nhất của Dương phủ. Nam nhân mù hai mắt mà người ở Kinh thành coi thường, chế giễu.
Các thế gia công tử theo đuổi Tân đại tiểu thư đều tiếc nuối, cả nữ nhân cũng một phen hỏi han, bàn tán sao Tân Diệu Liên ngốc nghếch đâm đầu vào Dương Âu Dịch chẳng khác một phế nhân.
Nhưng những lời bàn tán rốt cuộc rút lui, để lời chúc tiến tới. Đại hôn tức khắc thuận lợi.
Dương phủ.
Trước đại môn treo lên đèn l*иg đỏ chói, cùng lúc phủ xuống dải lụa đỏ thẳm và chữ song hỉ đẹp mắt đi kèm. Màu đỏ được trang hoàng từ ngoài vào trong phủ, người nhìn qua liền biết là hỉ sự.
Đại sảnh hoa lệ Dương phủ, tân lang, tân nương ở giữa, bà mối đứng xa xa, gần chỗ các trưởng bối ngồi.
Khách khưa xung quanh đưa mắt xem xét khung cảnh bái đường của đôi uyên ương sắp kết thành, họ thuận thể
Tân nương dáng dập nhỏ nhắn, bao bọc lấy thân là hỉ phục rộng rãi đủ họa tiết tinh tế, trên đầu khăn đỏ che lấp dung nhan tân nương, nên mọi người không thể thấy.
Tân lang bên cạnh, sở hữu tướng mạo ưa nhìn, khuôn mặt cân đối, rõ ràng. Mày rậm buông lỏng, sống mũi thẳng cao, môi mỏng khẽ mím, nét mặt tự nhiên, cả thảy hoàn hảo, duy nhất đôi mắt của tân lang khép kín, không hé mở nhìn mọi thứ.
Không, mọi người nhận thức là tân lang này hai mắt chẳng có, tất nhiên không thể mở ra ngắm nhìn. Nhìn tân nương, nhìn cả hoàn cảnh hiện tại.
Sau đó, dưới chứng kiến mọi người, giọng bà mai bắt đầu vang lên: "Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê giao bái!"
"Đưa vào động phòng..."
Tân Diệu Liên theo sau Dương Âu Dịch vào tân phòng, cùng một nô tì dẫn đường. Bóng dáng hai người khuất xa náo nhiệt ngoài đại sảnh.
Chờ khi bên tai không còn tiếng nhộn nhịp người nói, Dương Âu Dịch mới thận trọng dừng lại bước chân. Hắn xoay người, tay vụng về với qua vai Tân Diệu Liên, giữ nàng ấy một chỗ.
Hắn cất giọng nhàn nhạt hỏi: "Hôn sự này, muội rõ ràng biết không có kết cục, tại sao vẫn gắng gượng?"
Tân Diệu Liên ậm ừ, nửa nén hương sau nàng ấy chậm chạm đáp: "Huynh không cần quan tâm đâu, cứ vậy, như trước đối xử muội thôi. Căn bản thêm một cái danh, chút lễ nghĩa, chẳng ảnh hưởng gì cả."
"Muội..." Dương Âu Dịch hết lời, không biết nói thêm gì, rối rắm quay đầu, tiếp tục hướng tân phòng đi.