Chương 29: Cứu lấy sinh mệnh mới

Truyện được đăng tải bởi Akyra-san

Hắc y tung bay, sát khí lạnh thấu xương lan tỏa. Từng bước, từng bước mang theo hàn khí lạnh lẽo như mũi kiếm bén nhọn đâm sâu vào trong tâm tên cầm đầu, khiến hắn phải lùi về sau.

"Ngươi... Ngươi làm sao... Có thể...?" Tên cầm đầu lắp bắp hỏi. Ánh mắt tối đen lướt qua vết máu loang lỗ trên y phục Nguyệt Tương Dao, hắn ta càng sợ hãi. Người bên cạnh hắn nên hắn biết rõ bọn chúng là cái dạng gì, nào có phải bọn côn đồ chỉ biết nói mà không biết làm? Chỉ trong tích tắc đã có thể gϊếŧ sạch bọn chúng, rốt cuộc kẻ này là ai?!!

"Làm sao có thể? Ha ha. Đừng nghĩ chỉ có một mình ngươi vượt qua được, những thứ trẻ con này, không đáng lọt vào mắt!" Nguyệt Tương Dao nhàn nhạt nói. Ngụ ý những thứ bẩn thỉu này chỉ làm ô uế mắt nàng thôi. Ánh sáng lạnh trong mắt ngày càng tăng khi nhìn thấy tình trạng của Xích Hổ mẹ.

"Ngươi..." Tên cầm đầu run sợ, cơ thể rụt lại, cả người rơi vào hoảng loạn. Trong đầu chạy qua hàng ngàn kế sách để thoát khỏi tay Nguyệt Tương Dao, ánh mắt hắn hơi lóe, chùy thủ trên tay kê sát lại gần Xích Hổ mẹ. "Ngươi dám bước tới nữa thì ta sẽ gϊếŧ nó!"

"Ngươi cứ gϊếŧ nó, dù sao nó cũng trúng độc, giữ lại cũng không có ích gì. Ngươi gϊếŧ nó thì cũng chẳng làm ta bận tâm đâu." Nguyệt Tương Dao chẳng thèm quan tâm nói nhưng hàn khí trong lời nói lại tăng lên. "Cả đời ta ghét nhất là bị kẻ khác hăm dọa, ta thà cá chết lưới rách chứ nhất quyết không thuận theo!"

"Ngươi... Ngươi không được lại gần! Nếu... Nếu không ta sẽ đâm nó!" Tên cầm đầu đã hoảng sợ cực độ, hắn ta cầm thanh chùy thủ huơ loạn xạ trong không trung.

Xích Hổ mẹ nhân lúc hắn bị phân tâm, dùng hết sức lực cắn vào tay hắn một phát sau đó không ngầng ngại quăng hắn về một hướng khiến cho hắn ta nằm bất động. Trong con ngươi dã thú là sự căm hận tột cùng cùng sự tuyệt vọng, nó hướng ánh mắt xuống cái bụng tròn vo của mình, miệng phát ra những âm thanh đau đớn, móng vuốt liền cào loạn trên nền đất tạo thành những rãnh đất sâu.

Nguyệt Tương Dao nhướng mày, trong lòng khâm phục khát vọng sống của Xích Hổ mẹ. Tuy nhiên sau đó sắc mặt Nguyệt Tương Dao cứng đờ khi thấy Xích Hổ mẹ ôm bụng lăn tròn.

Nè, nè! Nó không phải là chuẩn bị sanh đi chứ?!!

Đúng như suy nghĩ của Nguyệt Tương Dao, Xích Hổ mẹ phát ra âm thanh đau đớn, nó dồn hết sức gầm lên một tiếng rồi gục xuống thở dốc.

Nguyệt Tương Dao to tròn mắt nhìn cái cục màu vàng kim đang ngọ ngoạy dưới đuôi Xích Hổ mẹ. Một cảm giác yêu quý sinh mệnh dâng lên trong lòng, Nguyệt Tương Dao lần đầu tiên nhìn thấy sinh mệnh mới ra đời khó tránh khỏi lâm vào trạng thái đờ đẫn.

Đến khi nhìn thấy Xích Hổ mẹ lần nữa gầm lên thì Nguyệt Tương Dao mới dứt ra khỏi cơn mộng.

Xích Hổ mẹ đau đớn gầm lên nhưng là âm thanh yếu ớt, dường như chỉ toàn là tiếng thở dốc nặng nề.

Nguyệt Tương Dao bắt đầu luống cuống, ngồi xuống xem tình hình của nó. Chỉ thấy trong bụng Xích Hổ mẹ có cái gì đó động đậy. Ánh mắt Nguyệt Tương Dao trừng to. "Đừng nói với ta là ngươi có tới hai bảo bảo?!!"

Xích Hổ mẹ gian nan gật đầu, ánh mắt hướng Nguyệt Tương Dao cầu cứu. Nó không cần nàng cứu sống nó, chỉ cần nàng giúp nó bảo hộ con của nó, lưu lại huyết mạch cuối cùng của Xích Hổ tộc là được rồi.

Nuốt ngụm nước miếng, Nguyệt Tương Dao cứng ngắt quay đầu. "Tuy ta có học y nhưng ta đâu học làm bà đỡ! Lỡ như có chuyện gì thì làm sao?"

Xích Hổ mẹ tuyệt vọng, ánh mắt nó nhìn chăm chăm vào đứa con mới ra đời. Liếʍ liếʍ bộ lông vàng tươi còn dính máu, Xích Hổ mẹ nhịn đau nằm cạnh con mình trút những hơi thở nặng nề.

Nguyệt Tương Dao thật sự không thể nhịn nỗi nữa, liền quyết tâm cứu chữa ca bệnh đầu tiên này. "Được rồi, ta sẽ giúp ngươi. Nhưng có chuyện gì ta sẽ không chịu trách nhiệm! Bây giờ ngươi ăn cái này để lại sức đi."

Lấy ra một bình đan dược hồi sức, Nguyệt Tương Dao mặc kệ ánh mắt biết ơn đầy hy vọng của con thú lông đỏ, một mực chú tâm vào việc vệ sinh tay. Xích Hổ mẹ ăn đan dược vào liền cảm thấy toàn thân có lực nhưng sau đó liền bị cảm giác đau đớn đánh úp. Nó gầm gừ liên tục, móng vuốt cào vào đất vết sau còn sâu hơn vết trước.

Nguyệt Tương Dao đầu đày mồ hôi, bàn tay từ từ luồng vào trong. Cảm giác ướt nhẹp đánh úp, Nguyệt Tương Dao thật sự muốn nôn một trận nhưng nghĩ tới chính bản thân nói sẽ giúp đỡ thì lại nhịn xuống, cắn răng mò sâu vào trong. Chợt bàn tay chạm phải vật gì mềm mềm, có một lớp lông bao phủ. Nhãn tình Nguyệt Tương Dao sáng lên, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy vật lạ kéo ra ngoài.

"Ngao!" Tiếng thét giải thoát của Xích Hổ mẹ vang lên, nó nằm thở dốc một bên lằng lặng nhìn Nguyệt Tương Dao đang loay hoay với cái cục thịt trên tay.

Nguyệt Tương Dao thật sự có cảm giác muốn quăng đi thứ trên tay mình. Mặc kệ thú con còn đang ngọ ngoạy, Nguyệt Tương Dao không thương tiếc ném nó vào lòng của thú mẹ.

Chỉ thấy hai thú con không lớn, mỗi con cũng chỉ như một đứa trẻ mới sinh, bộ lông vàng ánh, riêng con thú được Nguyệt Tương Dao đỡ đẻ thì hơi khác. Nó có bộ lông vàng nhưng trên lưng là những đường sọc đỏ đen, móng vuốt màu trắng trong sắt bén không ngờ.

"Cảm ơn." Nguyệt Tương Dao không ngờ Xích Hổ Mẹ lại có thể nói được nên hơi thất thần một lát liền khôi phục bình thường.

"Nhân loại, ta muốn nhờ ngươi chăm sóc cho bọn nó..."

"Ta từ chối!" Không đợ Xích Hổ Mẹ nói xong, Nguyệt Tương Dao đã thẳng thừng từ chối. "Bọn chúng là do ngươi ngậm đắng cay mang thai mười hai tháng, thì bây giờ ngươi cũng phải có trách nhiệm nuôi chúng lớn."

"Ngươi nghĩ ta không muốn? Nhưng là ta đã trúng độc, sống không được lâu, chỉ trực chờ cái chết mà thôi. Bây giờ nếu ngươi không giúp thì bọn chúng cũng không sống được."

"Ai nói ngươi sẽ chết? Đỡ đẻ, ta không tự tin. Nhưng sở trường của ta chính là dùng y. Ta không tin độc của ngươi khó giải đến mức Nguyệt Tương Dao ta phải bó tay!" Thiếu nữ kiêu ngạo nói, trong con ngươi màu nâu lóe lên tự tin, lời nói ra cuồng ngạo không ai bì kịp.

Xích Hổ hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự tự tin trong mắt nàng. Một tia hy vọng dâng lên, nó cuối đầu nhìn hai cục vàng trong lòng. Tâm trí khắc sâu hình ảnh một người thiếu nữ mà nó không biết rằng đây chỉ là sự bắt đầu, để rồi có một ngày, người thiếu nữ này tự tin đứng trong gió, mặc kệ phong ba bão táp, vẫn hiên ngang tiến về mục tiêu của mình!