Chương 4: Cô Là Người Phụ Nữ Trân Bảo Của Giang Thừa Si
Chiếc xe Cayenne màu đen lại dừng trước cửa tiệm rượu, Tần Thuật tựa vào bên cạnh xe, nhìn thấy ông chủ của mình rảo bước đi ra, nhanh chóng đứng thẳng người, mở cửa sau xe ra.
Đợi Từ Mộ Xuyên bước vào trong xe không còn bóng dáng nữa, Tần Thuật mới đóng cửa xe, trở lại vị trí ghế phụ, rồi phân phó tài xế lái xe đến sân bay.
Theo kế hoạch là 1 giờ sau chuyến bay đi Anh cất cánh, thời gian có chút ngắn.
Chỗ ngồi đằng sau xe vang lên những tiếng giở giấy loạt xoạt, rất nhỏ. Tần Thuật nhìn qua gương chiếu hậu, thấy ông chủ đang lật xem văn kiện rất nghiêm túc.
Tập văn kiện hết sức xa lạ, Tần Thuật không khỏi cảm thấy có chút kì quái. Sở dĩ như vậy vì văn kiện lớn nhỏ của tập đoàn Thế Đằng đều qua tay hắn rồi mới chuyển đến cho giám đốc làm, mà theo lý thuyết thì đồ đã qua tay hắn, không thể nào lại không có ấn tượng gì với hắn được.
"Ông chủ, văn kiện này..." Tần Thuật nhịn không được quay đầu, nói ra nghi vấn trong lòng mình, rất sợ mình làm việc sơ sẩy.
"Thân phận của cô ấy, cậu xác định?" Từ Mộ Xuyên không đáp mà hỏi lại, mí mắt cũng còn chưa nâng lên, tiếp tục lật xem văn kiện trong tay.
Từ Mộ Xuyên hỏi như vậy, Tần Thuật liền biết hắn hỏi mình, liền gật đầu, mở miệng: "Không sai được. Cho dù Giang Thừa Si có đem cô bảo vệ tốt hơn, lại được bảo hộ cẩn thận như trân bảo, nhưng thực lực của tập đoàn Trung Thừa còn lớn mạnh như thế, cho dù có an phận, vẫn sẽ ít nhiều bị truyền thông đồn lên thôi."
"Huống chi hơn 2 tháng trước, bọn họ còn bàn kế hoạch tổ chức hôn lễ ở Mĩ. Tuy rằng cuối cùng hôn lễ không thành, nhưng lại tạo ra xôn xao sợ là có điểm khiến người ta chú ý, đã rất rõ ràng."
Đối với việc không liên quan gì đến mình, Từ Mộ Xuyên từ trước đến nay đều không tốn tâm tư mà nhớ đến, lại càng không muốn để ý tới, nhưng cô gái này, hắn lại có ấn tượng. Cộng thêm vừa rồi Tần Thuật mới nói, cô là người phụ nữ mà Giang Thừa Si yêu, cho nên mới cho cô cơ hội nói, nói như thế thành 1 đoạn văn.
Phát sinh sự tình ngoài ý muốn, hơn nữa lại có áp lực từ Từ gia, thái độ bệnh viện, không cần hỏi hắn cũng biết, đơn giản chỉ là xử phạt một người để bảo toàn lợi ích của bệnh viện. Nhưng mà hắn lại không nghĩ đến, cô gái trẻ tuổi này chẳng những không oán trời trách đất, cũng không vì mình mà cãi lại một câu, ngược lại còn cố gắng tìm giải pháp tốt nhất.
Hắn không thể không thừa nhận, cô chuẩn bị tư liệu về phương án trị liệu quả thật không tệ. Có lẽ hắn nên suy nghĩ lại mong muốn của cô, đem Diệp Tĩnh trả về cho cô.
Hắn nhớ đến có một lần gặp cô đang hồn bay phách lạc ở sân bay Newyork Kennedy, hẳn lúc đó là sau khi hôn lễ của cô bị bỏ dở giữa chừng.
Mặc dù là như thế nhưng cũng không thể che giấu việc cô đem chuyện cá nhân vào chuyện công việc là sự thật. Bởi vì bị hôn phu vứt bỏ, sau khi về nước cô liền dùng công việc để làm chết lặng cảm xúc bi thương của chính mình, vì mỗi ngày cô đều làm phẫu thuật quá giờ, nên vào thời khắc quan trọng nhất tinh thần lại không tỉnh táo, do đó mới làm hại người bệnh.
Từ Mộ Xuyên cảm thấy người bác sĩ như thế chẳng khác gì là lấy sinh mệnh của bệnh nhân ra đùa bỡn.
"Bác sĩ này có lẽ sẽ là lợi thế của chúng ta." Tần Thuật quay đầu, nhằm đúng trọng tâm mà nói ra ý nghĩ của mình.
Từ Mộ Xuyên buông văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu nói với Tần Thuật:"Thành phố B nhìn qua tưởng phong cảnh vô hạn, kì thực là loạn thành một đoàn. Giang Thừa Si không thể bỏ lại tâm huyết của nhà họ Giang tại thời điểm này. Trong thời gian ngắn, hắn còn chưa đủ mạnh để tạo thành uy hϊếp của Thế Đằng."
"Mặt khác, bên bệnh viện tạm dừng việc truy cứu trách nhiệm, về phần những việc khác, tất cả chờ tôi trở lại rồi ra quyết định."
Hắn khép hờ đôi mắt, dựa lưng vào ghế, giọng nói lại phá lệ nhạt nhẽo, không được lên tiếng lúc hắn đang bày mưu nghĩ kế.