Chương 3: Xuyên Không
"Chuyện là thế này, tôi là một tiểu thuyết gia trên mạng, không biết tại sao, một nhân vật trong truyện lại làm phản, điều này rất có hại cho bản tác giả."
Tôi đạm đạm chêm vào một câu: "Thì có liên quan gì đến bà đây."
Hắn trố mắt nhìn tôi, ánh mắt cứ như đang nhìn 1 tên người rừng mới xuống: "Không liên quan!? Liên quan rất nhiều ấy chứ!"
"Thứ nhất, tên cô giống cô ấy."
"Thứ hai, mệnh cách cô hợp với cô ấy."
"Thứ ba, cô phải thay cô ấy nhận mệnh khổ, điều này có thể sẽ tiêu trừ oán niệm của cô ấy đi?"
Tôi đang cố ẩn nhẫn! Phải kiềm chế... kiềm chế...
"Thế tôi có đồng ý sao?" cười gượng.
Hắn phất tay, đương nhiên nói: "Không, cô không có đồng ý. Nhưng mà vì tính mạng của bản tác giả, đành hy sinh cô vậy."
"Đệt, ngươi đi chết đi!"
Cứ thế này thì tôi lên cơn tăng động mất!
Tôi điên cuồng giật tóc hắn, giật râu hắn, cào vào mặt hắn, vân vân và mây mây...
"Lỗ... lỗ hổng thời không đến rồi! Thật đúng lúc!"
Lỗ hổng thời không?
Bỗng một lực mạnh mẽ hút mạnh tôi vào lỗ hổng, tôi chỉ trơ mắt nhìn cái tên siêu cặn bã tác giả tỏ vẻ hắn khổ sở:” Hức, tiểu Manh nhà ta thực khổ! “
Tôi bị hút vào lỗ hổng thời không, bị ném tới chỗ nào tôi không biết. Chỉ biết là đầu rất đau, dần dần mất đi ý thức...
Món nợ này, tôi sẽ nhớ kĩ!