Chương 37

“Ngươi có thể húp trước một ít cháo để lót dạ, sau đó đợi lát nữa nãi nãi đến phòng bếp nấu cơm, ngươi sẽ được ăn thịt kho tàu thơm ngào ngạt rồi.”

Nhưng mà kết quả tất nhiên là thất vọng, đứa nhỏ hoàn toàn không để ý tới nàng. Lý Hà Hoa hết cách, đành phải tự ăn, vừa ăn vừa cùng hài tử nói chuyện, chờ đến khi ăn xong hai chén cháo mới cùng đứa nhỏ tạm biệt, bưng thịt kho tàu đi vào nhà chính.

Nhà chính bên này, Trương Lâm thị đang ngồi ở cửa vá xiêm y, thấy Lý Hà Hoa mang một mâm thịt để trên bàn, trong mắt hiện lên nghi hoặc nhưng cũng không mở miệng hỏi nàng, hiển nhiên là không muốn chủ động bắt chuyện với nàng.

Lý Hà Hoa chủ động giải thích: “Nương, đây là hôm nay ta đi chợ mua thịt về kho tàu, cố ý làm để mọi người ăn, lát nữa người chỉ cần làm thêm chút rau dưa, nấu ít cơm là được.”

Trong mắt Trương Lâm thị hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng bị sự chán ghét thay thế, trong miệng hừ lạnh một tiếng, cúi đầu tiếp tục vá áo, nhưng thật ra cũng không có trực tiếp mở miệng cự tuyệt.

Độc phụ này tham của con bà nhiều tiền như vậy, ăn của nàng một ít đồ ăn cũng không bù lại được, sao bà phải cự tuyệt cơ chứ?

Lý Hà Hoa cũng không thèm để ý thái độ của Trương Lâm thị, sau khi để thịt kho tàu xuống liền về phòng chứa củi.

Nhìn Lý Hà Hoa đóng cửa lại, mắt Trương Lâm thị liếc về phía thịt kho tàu trên bàn, đứng lên đi đến bên cạnh, trong nháy mắt một cỗ mùi thơm xông vào mũi làm bà không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Độc phụ này từ khi nào thì có trù nghệ tốt như vậy? Mặc kệ là điểm tâm hôm qua hay là thịt kho tàu hôm nay, sắc hương vị đều đủ cả, làm người không dời mắt được.

Lúc nàng vừa mới cùng Trương Thiết Sơn thành hôn, cái gì cũng không làm được, nấu đồ ăn thì càng khó ăn.

Chẳng lẽ khi đó nàng ta cố ý nấu khó ăn như vậy? Hay là mấy năm nay nàng đã rèn luyện tốt trù nghệ? Nhưng không đúng, với tính tình lười biếng của nữ nhân này, nàng sẽ đi luyện trù nghệ sao?

Trương Lâm thị làm thế nào cũng không nghĩ ra chuyện này là sao, thấy thời gian không còn sớm nữa chỉ có thể vội vàng vào phòng bếp nấu cơm chiều.

Chờ đến lúc Trương Thiết Sơn cùng Trương Thanh Sơn từ trên núi trở về, Trương Lâm thị vừa nấu cơm xong.

Thấy trên mặt đất đặt hai con gà rừng cùng hai con thỏ hoang, mắt Trương Lâm thị sáng rực lên, vội vàng hỏi: “Hôm nay thu hoạch nhiều như vậy?”

Trương Thanh Sơn cũng kích động đáp: “Nương, thân thủ của ca thật sự rất tốt, một mũi tên là bắn trúng một con, con phải cố gắng học theo ca, cũng phải lợi hại như ca vậy.”

Trương Lâm thị cười tự hào: “Ca ngươi đương nhiên lợi hại, ngươi cố gắng học theo ca ngươi, về sau cũng bản lĩnh giống như ca ngươi vậy.”

Trương Thanh Sơn dùng sức gật đầu, lại đột nhiên ngửi được mùi thịt, đôi mắt theo bản năng tìm kiếm thì thấy trên bàn có thịt kho tàu, hai mắt lập tức tỏa sáng: “Nương, hôm nay người đi mua thịt à? Thật thơm quá.”

Trương Lâm thị lập tức thu liễm tươi cười, tức giận nói: “Ta đi mua thịt cái gì, là nữ nhân kia làm đấy, không biết có ý gì nữa?”

Trong mắt Trương Thanh Sơn hiện lên vẻ kinh ngạc “Nàng ta ư? Khi nào thì nàng ta lại tốt bụng như vậy? Chẳng lẽ có âm mưu gì sao?”

Vừa lúc Trương Thiết Sơn từ trong phòng bếp đem Thư Lâm ôm tới, Trương Thanh Sơn vội vàng nói với hắn: “Ca, ngươi mau xem, nữ nhân kia vậy mà nấu cho chúng ta một mâm thịt kho tàu, ngươi nói nàng có ý gì đây?”

Trương Thiết Sơn theo tay Trương Thanh Sơn nhìn về thức ăn trên bàn, không nói gì, lập tức ngồi xuống, nói với Trương Lâm thị và Trương Thanh Sơn đang đứng: “Không cần lo lắng, ăn cơm đi.”

Trương Lâm thị còn muốn nói gì đó, nhưng mà thấy Trương Thiết Sơn đã đút cho Thư Lâm ăn cơm, lúc này mới thôi hỏi, cùng Trương Thanh Sơn ngồi xuống ăn cơm.