Chương 34

Trương Lâm thị cũng hoài nghi như vậy, nhưng mà bà biết điểm tâm này không phải mua, bởi vì bà cũng chưa gặp qua cái gì mà bánh trứng, bánh đậu đỏ thì thật ra có thấy qua, trước kia cũng từng ăn rồi, nhưng hương vị không ngon được như vậy.

Sau khi Trương Thiết Sơn ăn xong một ngụm, im lặng một lát, bẻ xuống một khối nhỏ đưa đến bên miệng của nhi tử trong lòng ngực: “Thư Lâm, ăn điểm tâm nào.”

Thư Lâm đối với lời nói của Trương Thiết Sơn luôn luôn có phản ứng, ngoan ngoãn hé miệng, ăn xong điểm tâm bên miệng, chậm rãi nhai nuốt, một chút cũng không xuất hiện biểu tình bài xích, tuy rằng ăn chậm nhưng xem ra ăn rất ngon.

Trương Thiết Sơn không tự chủ được nhớ tới chén sủi cảo chiên buổi sáng, cũng như lúc này vậy, Thư Lâm ăn rất ngon, toàn bộ đều ăn hết, một chút cũng không phun.

Nữ nhân này khi nào thì có một thân trù nghệ như vậy?

........................................

Ở phòng chứa củi Lý Hà Hoa đang chuẩn bị đồ vật ngày mai đi lên trấn bán điểm tâm, sau khi thu thập xong, ăn một khối điểm tâm, sau đó bắt đầu luyện yoga giảm cân.

Tập đến khi mệt đổ mồ hôi đầy người mới dừng lại, lúc này nghe bên ngoài không còn âm thanh mới đi ra phòng bếp nấu nước rửa mặt.

Sáng sớm hôm sau, lúc trời còn tờ mờ sáng Lý Hà Hoa đã rời giường, sau khi rửa mặt đơn giản liền hướng trên trấn đi, thời điểm đi đến trấn trên, trời cũng đã sáng, chợ cũng đã bắt đầu náo nhiệt.

Lý Hà Hoa ở một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xổm xuống, buông rổ, nhấc lên vải bố trắng, lộ ra bánh đậu đỏ cùng bánh trứng bên trong, sau đó lấy một bao giấy dầu mở ra, bên trong là từng khối điểm tâm cắt nhỏ, đây là bánh mà Lý Hà Hoa cắt sẵn ở nhà, mục đích là để cho khách nhân ăn thử.

Sau khi chuẩn bị tốt, Lý Hà Hoa hét to: “Bán bánh trứng cùng bánh đậu đỏ đây, vừa lớn vừa thơm, bánh trứng cùng bánh đậu đỏ đây, ăn thử miễn phí, không ngon không cần mua.”

Nghe Lý Hà Hoa nói ăn thử miễn phí, không ít người bị hấp dẫn lại đây, đặc biệt là tiểu hài tử, đôi mắt nhìn chằm chằm những điểm tâm vừa đẹp lại vừa thơm chảy nước miếng, không ngừng kêu la: “Con muốn ăn, con muốn ăn.”

Người lớn thấy hài tử nhà mình muốn ăn liền hỏi: “Điểm tâm này bán như thể nào?”

Lý Hà Hoa trả lời: “Bánh đậu đỏ cùng bánh trứng đều là hai văn tiền một khối.”

Có người vừa nghe hai văn tiền một khối liền cảm thấy đắt, sôi nổi lắc đầu.

Lý Hà Hoa cười nói: “Bánh của ta chính là bí quyết tổ truyền, đảm bảo hương vị cực kì ngon. Hơn nữa mỗi khối điểm tâm của ta phân lượng đều không nhỏ, hai văn tiền một khối thật sự quá tiện nghi. Này, mọi người tới nếm thử, nếu cảm thấy không thể ăn các ngươi cũng đừng mua.”

Lý Hà Hoa nói xong liền đem điểm tâm trong tay phân cho những tiểu hài tử cùng người lớn.

Kết quả như Lý Hà Hoa dự đoán, người ăn xong đều cảm thấy ăn rất ngon, những hài tử đó đều nháo muốn ăn nữa, người lớn bị nháo đến hết cách đành phải bỏ tiền mua của Lý Hà Hoa một hai khối.

Kế tiếp Lý Hà Hoa không cần hét to nữa, chỉ không ngừng gói điểm tâm cho người mua, sau đó lấy tiền. Những người khác thấy bên này náo nhiệt cũng sôi nổi vây quanh lại đây, sau đó cũng mua theo.

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên bán nên Lý Hà Hoa không dám làm quá nhiều, chỉ làm một rổ, kết quả không đến nửa canh giờ toàn bộ đã bán hết, còn có một ít người không mua được liền nóng nảy.

“Điểm tâm của ngươi sao lại ít vậy? Chúng ta muốn mua cũng không mua được.”

Lý Hà Hoa cười nói: “Các vị, thật ngại quá, hôm nay làm thiếu một ít, nhưng mà không sao, ngày mai ta còn tới, muốn ăn có thể lại đây mua.”

Không ít người muốn mua nhưng không mua được, nghe Lý Hà Hoa nói như vậy mới yên tâm, quyết định ngày mai lại đến xem.

Lý Hà Hoa nhìn rổ trống rỗng, cười cực kì vui vẻ.