Chương 32

Lý Hà Hoa sợ giây tiếp theo nam nhân này không kiên nhẫn mà chém luôn cả nàng. Vì vậy liền bạo gan thử hỏi lần cuối: “Trương Thiết Sơn, ngươi không phải rất chán ghét ta sao? Chỉ cần ta kiếm được tiền, ta có thể mau chóng dọn đi rồi, đến lúc đó không phải ngươi không cần nhìn thấy ta nữa sao. Cho nên ngươi cho ta mượn ít tiền cũng có chỗ lợi, hơn nữa ta nhất định sẽ trả.”

Nói xong câu này, Lý Hà Hoa thật sự nghèo từ, hoàn toàn không còn ý gì hay để thuyết phục nữa, nếu hắn còn không đáp ứng thì nàng thật sự phải từ bỏ rồi.

Lẳng lặng nhìn chằm chằm Trương Thiết Sơn chờ hắn đáp lại.

Trương Thiết Sơn dừng động tác chẻ củi, sau đó đứng dậy, tay cầm rìu lạnh lùng nhìn Lý Hà Hoa.

Ngay lúc Lý Hà Hoa cho rằng nam nhân này sẽ chém mình, ai ngờ hắn lấy tay đưa vào áo móc ra một chuỗi tiền đồng rồi đưa cho nàng.

Lý Hà Hoa kinh hỷ mở to hai mắt, duỗi tay ra nhận nhưng lại thấy trống không, không khỏi nhíu mày nhìn về phía hắn.

Chỉ thấy nam nhân này cầm tiền lạnh nhạt nói: “Mượn tiền thì có thể, nhưng ngươi nội trong hai tháng phải dọn đi, sau đó không bao giờ xuất hiện ở trong cái thôn này nữa, cũng không cần xuất hiện trước mặt chúng ta. Nếu vi phạm thì chớ trách ta không khách khí.”

Lý Hà Hoa nghĩ nghĩ gật đầu: “Được, ta đáp ứng.”

Dù sao nàng cũng không nghĩ sẽ ở lại chỗ này, về sau sẽ không cần đến nơi này làm gì, việc qua lại đối với bọn họ thì càng không.

Trong tay có tiền, Lý Hà Hoa lập tức bắt đầu hành động. Chuyện đầu tiên chính là lên trấn trên mua nguyên liệu làm điểm tâm.

Đến trấn trên nàng liền tới chỗ người trong thôn bày bán mua ít đậu đỏ, lại mua một ít trứng gà mới, sau đó lại đến cửa hàng mua bao đường trắng.

Cuối cùng chạy đến chỗ bán giấy dầu mua một chồng giấy, dùng để gói điểm tâm cho khách hàng vào ngày mai.

Mua xong các thứ nàng đến cửa hàng chuyên bán điểm tâm ở trên trấn hỏi thăm một chút.

Nàng tới một cửa hàng điểm tâm được xem là cửa hàng có giá trung bình, nàng định về sau tham khảo giá cả của nhà này, như vậy sẽ không xuất hiện tình trạng khách nhân ngại đắt.

Nhà này cũng có bánh đậu đỏ, giá bảy văn tiền một cân, Lý Hà Hoa đứng một bên nhìn, có vị khách vừa lúc mua một cân bên trong có khoảng bốn khối bánh đậu đỏ, nói cách khác là khoảng 2 văn tiền một khối, Lý Hà Hoa trong lòng có chủ ý, tính toán lúc làm bánh thì làm lớn hơn một chút so với nhà này, sau đó bán theo khối, mỗi khối hai văn tiền, bánh trứng cũng đồng giá.

Nguyên liệu đã mua xong, giá cũng đã hỏi thăm, Lý Hà Hoa lúc này mới mang theo tươi cười về nhà.

Chờ đến khi những người khác ăn xong cơm chiều, Trương Lâm thị đem nồi chén rửa sạch sẽ, Lý Hà Hoa mới xách theo nguyên liệu mới mua đến phòng bếp, đầu tiên bắt đầu làm sạch, sau đó đánh trứng, chưng đậu đỏ, .....

Bên ngoài, người Trương gia đang ở trong sân ngồi nói chuyện phiếm, nghe trong phòng bếp phát ra tiếng ‘leng ka leng keng’ Trương Lâm thị là người đầu tiên nhịn không được, khẽ nói thầm: “Đây là đang làm gì vậy? Không phải là nàng ta cố tình đập đồ vật của nhà ta đấy chứ?”

Trương Thanh Sơn không cao hứng nói: “Ca, nữ nhân này thật quá đáng ghét, thật không muốn cùng nàng ở chung một chỗ chút nào.”

Trương Thiết Sơn không nói gì, ôm Thư Lâm nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Thấy Trương Thiết Sơn không nói lời nào, Trương Lâm thị cũng đã quen với tính tình trầm mặc ít nói của đại nhi tử, vì vậy bà liền cùng tiểu nhi tử nói đến đề tài khác.

Nhưng mà một hồi trong viện lại đột nhiên truyền đến một trận mùi thơm kỳ lạ, thơm đến mức người ta không tự chủ được chảy nước miếng.

Trương Thanh Sơn dùng sức hít hít mũi: “Đây là mùi thơm của điểm tâm phải không? Nhà ai mua điểm tâm vậy nhỉ? Thật là thơm quá đi!”

Trương Lâm thị cũng ngửi ngửi: “Là điểm tâm, nhưng mà cùng với điểm tâm trên trấn mùi thơm không giống nhau, so với cửa hàng bán còn thơm hơn, đây là điểm tâm gì?”